Editor: huognanhi (Tây Tây)
.☘︎ ݁˖Theo dõi thông báo mới nhất của editor trên TikTok @huognanhi.☘︎ ݁˖
🌟 Nguồn: Tấn Giang
🌟 Tình trạng bản gốc: Chưa hoàn
🌟 Thông báo mới nhất của tác giả: Thời gian cập nhật là 6 giờ tối hàng ngày (tính theo giờ Trung Quốc), chúc mọi người mỗi ngày đều vui vẻ!^^
📣 THÔNG BÁO CỦA EDITOR:
• Tính đến thời điểm hiện tại tác giả vẫn đều đặn ra 1-3 chương mỗi ngày nên ad sẽ edit theo tiến độ của tác giả. Vốn dĩ ad không thích edit truyện đang ra nhưng văn án khét lẹt quá nên “miễn cưỡng” edit vậy😉
• Lịch ra chương mới: Tối thứ 2,4,6 và thứ 7 hoặc chủ nhật hàng tuần🧸ྀི
🌵Văn án:
【Giai đoạn đầu: Cún con dính người, thẳng thắn, chỉ cần một giây không thấy chị là chạy tới chạy lui đầy lo lắng x Cô chị ngoài lạnh trong mềm, không hẹn hò, không dễ dãi, không đỡ nổi sự si tình rực lửa của một cậu em vụng về】
【Giai đoạn sau: Miệng độc, ngang ngược, vừa nói lời ác độc vừa ép chị hôn đến nghẹt thở x Cô chị thách thức kiểu “dám thì cứ tới đi”… không ngờ cậu ta thật sự dám làm tới – bị nuốt sạch sẽ không chừa mảnh xương】
⸻
1. Sau kỳ thi đại học, em trai của Tưởng Nhất Mạt dẫn một người bạn đồng trang lứa về nhà chơi.
Cậu thiếu niên mặc áo phông trắng tinh, khoác áo đen, quần đen dài, dáng người cao gầy rắn rỏi, nét mặt tuấn tú sáng sủa, là học sinh ba tốt được giáo viên khen hết lời, luôn đứng đầu bảng thành tích, là nhân vật được vô số nữ sinh thầm mến.
Em trai cô vỗ vai bạn, cười hì hì:
“Chị, chị còn nhớ cậu ấy chứ? Tiểu Bạch, Kỷ Phục Bạch.”
Tưởng Nhất Mạt: “……”
Cô lảng tránh ánh mắt, có phần chột dạ.
Hôm sau, khi em trai đang ở phòng khách, còn cô đang cắt hoa quả trong bếp, Kỷ Phục Bạch nhàn tản bước tới phía sau cô, hai tay đút túi, cúi người vòng tay ôm eo, cằm cọ nhẹ vào hõm cổ cô:
“Chị à, tối qua ngủ ngon không?”
※
Tưởng Nhất Mạt hơn Kỷ Phục Bạch sáu tuổi, nhưng cậu nói: “Em không quan tâm.”
Nhiều năm trước, trong trận động đất, cô đã cõng cậu bé từ đống đổ nát ra ngoài – cậu không bị sao, còn cô thì sống dở chết dở.
Khi cậu thổ lộ tình cảm:
“Mạng này là của chị, người cũng là của chị.”
Khi muốn ôm hôn:
“Chị ơi, cho em hôn một cái nha?”
Khi ghen:
Ôm eo ép cô vào tường, mặt mũi ấm ức mà giận dỗi:
“Tưởng Nhất Mạt, em giận rồi, chị phải dỗ em.”
Khi khao khát:
Dẫn tay cô đặt lên bụng mình đầy cơ bụng, ánh mắt đào hoa cong cong, cười vừa ngầu vừa trêu:
“Chị thật sự không thích sao?”
Tưởng Nhất Mạt hoàn toàn không đỡ nổi.
⸻
2. Sau đó, Tưởng Nhất Mạt âm thầm chuyển nhà đến Tây Đạm, cắt đứt liên lạc suốt sáu năm.
Lần tái ngộ, cô gặp lại Kỷ Phục Bạch tại một câu lạc bộ tư nhân cao cấp ven sông.
Cô đột nhập phòng bao để tìm học sinh.
Phòng đầy khói thuốc, tiếng mạt chược từ sau bình phong, học sinh của cô đang ngồi cạnh một ông chủ nào đó.
Cô bị làm khó khi muốn dẫn học sinh đi.
Người đàn ông ngồi ghế chính – suốt từ nãy chỉ im lặng đánh bài – bỗng sững lại khi cô nói:
“Vì chút tình cũ, giúp tôi nói với ông ta một tiếng, để tôi đưa học sinh đi, được không, Kỷ Phục Bạch?”
Người kia còn chưa lên tiếng thì các ông chủ khác đã muốn nể mặt “Bạch tổng”.
Thế mà Kỷ Phục Bạch chỉ nhàn nhã gạt tàn, môi cong lên một nụ cười lạnh:
“Cô Tưởng, tôi không biết… chúng ta từng có tình cũ gì đó đấy.”
Bộ bài đang chơi bị hất tung, điếu xì gà còn dang dở bị dập thẳng vào gạt tàn.
Anh đứng dậy, không nói không rằng, rời đi thẳng thừng.
⸻
3. Sau đó, tại một buổi tiệc rượu, Tưởng Nhất Mạt đi cùng một người đàn ông.
Trên đường tới hội trường, không khí bỗng rộn ràng – Kỷ Phục Bạch xuất hiện trong bộ vest chỉn chu, bước chân vững vàng, thỉnh thoảng xã giao vài câu, giọng nói trầm thấp vang bên tai cô – xa cách mà lôi cuốn.
Anh lướt qua cô mà không liếc mắt, chẳng hề dừng lại, cứ như chưa từng quen biết.
Sau khi vào hội trường, có lẽ mệt mỏi, anh ngồi xuống chiếc ghế đơn trắng, bắt chéo chân, lười biếng hết sức.
Ánh mắt dõi theo từng bước cô đi cùng người đàn ông kia, sâu như vực thẳm.
Giữa tiệc, anh cởi áo khoác, cầm ly rượu đứng bên cửa sổ lớn, gọi “Cô giáo Tưởng” từng tiếng, giọng xa lạ nhưng lại ép sát từng bước, từng lời từng chữ đều mỉa mai.
Bị chọc giận, Tưởng Nhất Mạt tát anh một cái giữa bao người.
Không khí im phăng phắc.
Ngay khi cô hối hận vì hành động bốc đồng, anh ôm ngang cô lên.
Đám đông tự động nhường đường.
Khi đi ngang qua người đàn ông bên cạnh cô, anh liếc mắt:
“Người phụ nữ của tôi đang giận. Tôi phải đi dỗ. Xin lỗi không tiếp được.”
Trong phòng ngủ biệt thự, tay phải nổi gân xanh nhẹ nhàng bóp lấy cổ cô, kéo sát vào lòng.
“Chạy theo người khác sáu năm, có nhớ tôi không?”, anh hỏi.
Môi cô bị hôn đến sưng đỏ, hai tay níu lấy cổ tay anh, khẽ vùng vẫy:
“Đừng…”
Anh dùng ngón cái vuốt nhẹ môi bị cắn, lại hôn thêm một cái:
“Đừng nói nữa, đồ chị hư. Để tôi hôn cho đã.”
⸻
Sáu năm trước, Kỷ Phục Bạch nói:
“Tưởng Nhất Mạt, em là của chị.”
Sáu năm sau, Kỷ Phục Bạch nói:
“Tưởng Nhất Mạt, em là của anh. Em thử chạy theo người khác thêm lần nữa xem?”
⸻
【Cô giáo xinh đẹp Tưởng Nhất Mạt x Cậu em ngoài ngoan trong hư Kỷ Phục Bạch】
【Cún con giả ngoan bất thành, đành hóa thành chó sói độc chiếm】
【Chị - em, chênh lệch 6 tuổi, ngọt ngược đan xen】
⸻
Tags nội dung: Tình hữu độc chung – Ngọt văn – Tình chị em – Nhẹ nhàng – Đời thường – Chung tình
Một câu tóm tắt: Em trai tuổi trẻ bá đạo ép chị gái nhận tình yêu cưỡng chế.
Lập ý: Vì yêu mà kiên định, cả đời không hối tiếc.