Tưởng Nhất Mạt cố gắng xoay cổ một cách tự nhiên, quay đầu nhìn Kỷ Phục Bạch, cô không hiểu vì sao trong mắt cậu lại có chút bất đắc dĩ. Rõ ràng người nên bất đắc dĩ là cô mới đúng chứ!
Chờ một lúc, Kỷ Phục Bạch mới nói: “Lấy giúp em một cốc nữa, cảm ơn.”
Tưởng Nhất Mạt lấy xong nước quay lại, nghe thấy nhân viên gọi số bàn của bọn họ, còn nói đúng lúc có một phòng riêng, mấy người cùng nhau đứng dậy đi vào trong tiệm.
Cô thở phào nhẹ nhõm, uống cạn ly nước trong tay.
Kỷ Phục Bạch cũng uống cạn một hơi, lồng chiếc cốc giấy rỗng vào chiếc cốc trong tay Tưởng Nhất Mạt, cùng ném vào thùng rác bên cạnh, khẽ nói: “Đi thôi, Tưởng nhát gan.”
Tưởng Nhất Mạt thầm nghĩ: Nhát gan là tôi sao? Là cậu làm bậy, thích ai không thích lại cứ phải thích tôi?
Kỷ Phục Bạch bước theo Tưởng Nhất Mạt vào phòng, chiếm chỗ ngồi ngay bên cạnh cô.
Gọi món xong, Tưởng Nhất Mạt đứng dậy đi rửa tay.
Cô thầm than hôm nay đúng là trùng hợp kỳ lạ, sao lại vô tình gặp Kỷ Phục Bạch thế này chứ!

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play