Kỷ Phục Bạch cúi đầu nhìn nghiêng gương mặt thanh tú của Tưởng Nhất Mạt dưới tán ô. Vài sợi tóc ướt dính lên má cô, cậu đưa tay vén đi, còn giúp cô lau mấy giọt mưa trên mặt, sau đó lại đưa tay ôm eo cô, kéo chặt người vào lòng.
Tưởng Nhất Mạt gỡ tay cậu ra: “Kỷ Phục Bạch, cậu chắc biết rõ, hai người che chung một cái ô không nhất thiết phải ôm ôm ấp ấp thế này đâu nhỉ?”
Kỷ Phục Bạch nói: “Nhưng chị cũng không thể phủ nhận, ôm càng chặt thì càng ít bị mưa tạt hơn.”
Tưởng Nhất Mạt không gỡ nổi lấy một ngón tay, đành phải thỏa hiệp, lại hỏi: “Cậu sao chưa về nhà?”
Kỷ Phục Bạch: “Muốn trước khi ngủ được nhìn chị một cái, muốn tự miệng chúc chị ngủ ngon, muốn hỏi chị có cần em tặng một cái hôn chúc ngủ ngon không, muốn…”
Tưởng Nhất Mạt: “Được rồi được rồi, chủ đề này dừng, sang chủ đề khác đi.”
Kỷ Phục Bạch cười hỏi chủ đề tiếp theo là gì.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT