Kỷ Phục Bạch muốn lôi Tưởng Nhất Mạt sang hỏi cho rõ ràng mấy chuyện này rốt cuộc là có ý gì, nhưng nghĩ đi nghĩ lại vẫn không làm phiền cô.
Sau khi gập tạp chí lại, anh vẫn nấn ná trong phòng sách một lúc nữa, hy vọng có thể tìm thêm được chút manh mối nào đó liên quan đến bản thân, nhưng cuối cùng chẳng phát hiện gì mới, bèn xoay người đi ra.
Lúc này Tưởng Nhất Mạt đã ngồi trên sofa, chân đang ngâm trong chậu nước. Thấy anh ở trong đó lâu như vậy mới ra, cô hỏi: “Anh ở trong đó làm gì thế, ở lâu vậy?”
Kỷ Phục Bạch tùy ý đáp: “Thấy trên giá sách có một quyển sách thú vị, tiện tay lật ra xem vài trang.”
Tưởng Nhất Mạt hỏi: “Quyển nào?”
Kỷ Phục Bạch đáp: “Ngữ văn bắt buộc 4, sách giáo khoa thí điểm chuẩn quốc gia của Bộ Giáo dục. Bài thứ nhất của bài mục đầu tiên, ‘Oan khuất của Đậu Nga’. Câu mở đầu của đoạn thơ xưng danh, em còn nhớ là gì không?”
Tưởng Nhất Mạt: “Hoa nở còn có ngày…”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT