Mùa tốt nghiệp tháng Sáu, một buổi trưa hè oi ả, Tưởng Nhất Mạt lao vội vào văn phòng, giật lấy cốc nước đồng nghiệp vừa rót xong, ngửa đầu tu ừng ực.

Tần Cần bất đắc dĩ rót thêm một cốc, vừa cười vừa nói: “Ăn cơm với đối tượng xem mắt lâu thế, xem ra có triển vọng đấy. May mà hôm nay là ngày cuối cùng khối 12 học ở trường, không phải lên lớp nghiêm chỉnh, chứ không thì kiểu gì cô cũng bị lão Đường cằn nhằn.”

Lời còn chưa dứt, chuông vào lớp vang lên, Tưởng Nhất Mạt bóp bẹp chiếc cốc giấy dùng một lần, vung tay ném vào thùng rác: “Tôi vào lớp đây.”

“Ờ.” Thấy cô hằm hằm như trâu húc tường, Tần Cần thầm thắc mắc: Làm sao thế nhỉ?

Hôm nay hai tầng lầu của khối 12 náo nhiệt lạ thường, chuông reo xong vẫn có vô số học sinh lảng vảng ngoài hành lang, ai cũng cầm điện thoại chụp hình lưu niệm.

Tưởng Nhất Mạt đến cửa lớp 12-1, hệt như đang lùa heo vào chuồng, quát học sinh vào lớp: “Còn mấy tiếng nữa mới được nghỉ, tất cả vào lớp cho tôi!”

Vài nam sinh thấy cô thì cười hi hi ha ha trêu chọc: “Sao cô không ở cổng trường hôn tạm biệt bạn trai lâu hơn tí nữa?”

Mặt Tưởng Nhất Mạt bỗng đỏ bừng, há miệng định nói lại thôi, quyết định không thèm chấp tụi nhỏ, càng đáp càng phiền, cô phất tay đuổi người tiếp.

Thầy cô các lớp bên cũng từ từ đi tới, cùng nhau thúc giục, lũ học trò mới chịu chen lấn đùn đẩy về phòng học của mình.

Đợi đến khi đám đông bên khung cửa sổ hành lang tan bớt, Tưởng Nhất Mạt mới thấy rõ nam sinh vừa nãy bị vây kín như ngôi sao giữa trung tâm — Kỷ Phục Bạch.

Thời tiết hôm nay quá đẹp, bầu trời xanh trong như được gột rửa, không một gợn mây.

Hành lang bên ngoài dãy lớp là hành lang khép kín, ánh nắng vàng rực rỡ xuyên qua cửa sổ ô vuông, rải khắp bức tường ngoài lớp và tấm biển tên “Lớp 12-1”, cũng chiếu lên vai phải và cánh tay của thiếu niên kia.

Cậu đứng đó hai tay đút túi, lưng thẳng tắp, khí chất lười nhác mà bất cần như bẩm sinh, bộ đồng phục mùa hè trắng xanh trên người sạch sẽ đến mức không dính lấy một nếp nhăn, cổ áo đặc biệt gọn gàng tinh tươm.

Thầy cô trong trường thường hay nói đến cậu, không chỉ vì thành tích xuất sắc, mà còn vì cậu quá được lòng nữ sinh.

Giáo viên chủ nhiệm của cậu — lão Đường — mỗi lần nhắc đến chuyện này là lại chau mày rối rắm, vò đầu từ lớp 10 đến lớp 12, đầu đã hói thành hình bán nguyệt, lo lắng cái cây vừa giỏi giang vừa có đạo đức như vậy nếu không giữ vững bản tâm thì có ngày bị “xới mất”, còn canh chừng cậu kỹ hơn cả đứa con thứ hai chưa biết đi của mình.

Thế nhưng đau đầu xong, ông vẫn khen Kỷ Phục Bạch là người hiểu chuyện, biết chừng mực, chưa từng quản lý chuyện ngăn kéo cậu bị nhét đầy thư tình, chỉ sau khi phát hiện thì thu giữ tất cả, mặt mày như mất hết hi vọng.

Tưởng Nhất Mạt nói với cậu: “Vào lớp đi.” Lúc này hành lang đã vắng học sinh.

Kỷ Phục Bạch lại không vội, nói: “Cô Tiểu Tưởng, hôm nay rời trường rồi, chụp chung tấm hình nhé?”

Cậu vừa nói vừa bước đến bên cạnh Tưởng Nhất Mạt, giọng điệu vẫn nhàn nhạt như thường. Mái tóc mái lòa xòa che nửa chân mày, sống mũi cao thẳng đeo một cặp kính nửa gọng màu xám bạc, mí mắt hơi khép, đuôi mắt bẩm sinh hơi nhếch, mang theo vài phần đào hoa.

Tưởng Nhất Mạt lúc nói chuyện với cậu thường phải lùi lại nửa bước, bởi vì… Kỷ Phục Bạch thật sự quá cao.

Cô chỉ cao đến ngực cậu, đến vai còn chẳng chạm, phải ngửa mặt lên mới nhìn thấy cậu nói gì, người không biết nhìn qua còn tưởng cậu mới là giáo viên.

Không hiểu ở nhà cho ăn cái gì, có thể chia sẻ thực đơn cho cô không, đời này cô vẫn còn muốn cao thêm chút nữa.

Hôm trước cô còn hỏi Kỷ Phục Bạch cao bao nhiêu, cậu nói một mét chín, rồi ngược lại hỏi cô bao nhiêu. Cô nói một mét sáu, Kỷ Phục Bạch liền bảo cậu cao mét sáu từ hồi học lớp 5. Khi đó Tưởng Nhất Mạt hít sâu một hơi, trong đầu chỉ có ba chữ: Ai hỏi cậu!?

Ai, hỏi, cậu, hả!!!

Kỷ Phục Bạch lúc ấy còn nói: “Hồi đó cũng hay, cổ còn được kéo giãn.”

Tưởng Nhất Mạt: “…”

Lúc này, lớp trưởng Ngô Nam lắc lắc chiếc máy ảnh trong tay, nói: “Cô ơi, tới đi, em chụp cho hai người. Hôm nay em chụp cho nhiều người rồi, tay nghề đỉnh lắm.”

Tưởng Nhất Mạt giơ tay làm dấu “Yeah✌️”: “Được, chụp đi.”

Ngô Nam giơ máy ảnh lên, chuẩn bị bấm, Tưởng Nhất Mạt vội giơ tay ngăn lại: “Khoan đã.”

Cô ngẩng đầu nhìn sang Kỷ Phục Bạch bên cạnh, rồi hỏi Ngô Nam: “Em chắc đầu hai cô trò bọn cô lọt được vô chung một khung hình không?”

Ngô Nam: “Vậy để em đi kiếm cái ghế nhé?”

Tưởng Nhất Mạt: “…”

Em sợ hôm nay cô chưa đủ mất mặt hả?

Cô quay sang Kỷ Phục Bạch: “Hay là em nhún xuống chút nhé, chịu khó tí.”

Kỷ Phục Bạch không nói gì, ngoan ngoãn tách rộng hai chân dài, cố gắng hạ thấp người cho vừa với chiều cao của Tưởng Nhất Mạt.

Ngô Nam giơ máy ảnh lên.

Bên kia chuẩn bị chụp, bên này Kỷ Phục Bạch lại hỏi: “Cô Tiểu Tưởng, bạn trai cô lúc trưa hôn cô trước cổng trường, cũng phải trụ thế như em bây giờ à?”

Tưởng Nhất Mạt: “…”

Á á á á á á á á á á!!!

Tưởng Nhất Mạt ở trong lòng lại đấm đá gã trai xem mắt kia thêm một trận nữa.

Ngô Nam nói: “Xong rồi.” Rồi đưa máy ảnh cho Kỷ Phục Bạch: “Tiểu Bạch, cậu chụp giúp tớ với cô Tưởng một tấm nhé?”

“Không chụp, mỏi chân.” Kỷ Phục Bạch đứng dậy bỏ đi.

Ngô Nam: “…”

Có cần dùng chân để chụp đâu chứ! Cậu keo kiệt thật!

Tưởng Nhất Mạt nói: “Nó không chụp thì thôi, hai ta tự chụp.”

Ngô Nam lại giơ máy ảnh lên, chụp xong rồi vào lớp. Cậu ta ngồi cùng bàn với Kỷ Phục Bạch, máy ảnh cũng là của Kỷ Phục Bạch, nên đưa lại cho cậu.

Ngô Nam: “Sao đấy Bạch gia, ủ rũ thế? Từ hôm nay là chính thức ‘ra tù’ rồi mà, chuyện vui như thế, có ai giống cậu buồn thiu vậy không?”

Kỷ Phục Bạch không để ý, vẫn nằm gục xuống bàn, dáng vẻ chán chường.

Ngô Nam: “Cậu bị hội chứng chia ly à? Nghĩ tới chuyện từ nay không còn gặp lại mấy đứa ‘bạn tù’ như tụi này nữa, trong lòng hoang mang, lo sợ, buồn bã phải không…”

Kỷ Phục Bạch: “…”

Ngô Nam lại huých huých vai cậu: “Này Bạch gia, cậu đói à? Hay lát nữa ra chơi tớ mua gì cho cậu ăn nhé? Trưa nay cậu bận làm người chụp hình tốt bụng cho cả khối lớp 12, có ăn gì đâu.”

Kỷ Phục Bạch quá nổi tiếng, từng tốp từng tốp bạn học đến nhờ cậu chụp hình chung. Dù đã chụp tốt nghiệp từ trước rồi, hôm nay là ngày cuối cùng, ai cũng nghĩ sau này chẳng còn cơ hội gặp lại, nên lại kéo đến, mà đúng lúc cậu còn mang theo cả máy ảnh.

Tuy trên mặt lúc nào cũng lạnh nhạt thờ ơ, thật ra Kỷ Phục Bạch là người tốt bụng, bạn học có yêu cầu gì không quá đáng thì cậu đều không từ chối. Dù có từ chối thì cũng thẳng thừng dứt khoát, không dây dưa.

“Không cần.” Kỷ Phục Bạch nói, “Không thấy đói.”

“Tiểu Mỹ này,” Ngô Nam vỗ vai lớp phó Thường Mỹ ngồi bàn trước, “cậu còn bánh không, cho Bạch gia ít đi, không thì thủ khoa khối Tự nhiên của khóa ta gục luôn ở đây mất.”

Kỷ Phục Bạch uể oải cong môi cười, chửi: “Biến, còn lâu mới chết.”

Thường Mỹ liếc nhìn giáo viên Ngữ văn trên bục giảng, thấy cô Tưởng đang nói chuyện với mấy bạn bàn đầu, không quản kỷ luật, liền lấy một bịch bánh Oreo ăn dở đưa ra sau: “Nè.”

Trong túi còn năm cái, Ngô Nam ăn một cái, để lại bốn cái cho Kỷ Phục Bạch: “Nhìn là biết cậu ấy ăn không hết, tụi mình giúp cậu ấy giải quyết.”

Kỷ Phục Bạch nói với Thường Mỹ: “Cảm ơn.”

Thường Mỹ: “Không có gì. Cậu cũng hay mua đồ chia cho tụi này mà.” Cô nhỏ giọng hỏi thêm: “À đúng rồi, bạn tớ nhờ tớ hỏi hộ, lá thư tình hôm trước ấy, cậu đọc chưa?”

Kỷ Phục Bạch: “Chưa. Cậu nói với cô ấy, thư tình tớ không đọc cái nào cả, xin lỗi.”

Dừng một chút, cậu lại nói thêm một câu: “Với lại, tớ đã có người mình thích rồi.”

Thường Mỹ: “…”

Ngô Nam: “…”

Ngô Nam khép cái cằm sắp rớt xuống vì sốc lại, nói: “Vãi, cậu còn coi tớ là anh em không đấy? Có bạn gái mà giấu kỹ thế, là trong trường hay ngoài trường? Nói chứ chắc là mối tình đầu của cậu đúng không? Giỏi thật đấy, giấu đến tận ngày cuối rồi mới khai!”

Kỷ Phục Bạch cầm bút lên, giải bài trên nháp, hờ hững nói: “Trong trường, chưa đến với nhau, vẫn đang theo đuổi.”

Vừa nói xong, tay cậu cũng khựng lại, cảm thấy không ổn, ngẩng đầu lên, thì thấy cả lớp đang nhìn mình chằm chằm — bao gồm cả cô Tưởng trên bục giảng.

Lớp học luôn có vài hiện tượng khó giải thích, ví dụ như đang ồn ào trong tiết tự học, tự nhiên có một giây yên lặng hoàn toàn.

Câu nói vừa rồi của Kỷ Phục Bạch lại rơi đúng vào khoảng lặng đó, giọng tuy không lớn, nhưng trong khoảnh khắc ấy lại vang dội cả lớp.

Kỷ Phục Bạch: … Mẹ nó chứ.

Tưởng Nhất Mạt dù là ngày cuối cùng làm giáo viên của bọn họ, cũng không thể không lên tiếng, gõ gõ mặt bàn nhắc mọi người trật tự, rồi gửi cho Kỷ Phục Bạch tám chữ: “Thi xong hẵng theo đuổi, chúc em thành công.”*

(*) Câu gốc là “考完再追,祝你成功” có tám chữ.

Chữ “thành công” này có hai lớp nghĩa — vừa là chúc cậu thi đại học đỗ đạt, vừa là chúc trong tương lai tình cảm thuận buồm xuôi gió. Tưởng Nhất Mạt âm thầm gật gù, thấy mình nói thật hay, đúng là một giáo viên phóng khoáng.

Kỷ Phục Bạch: “…”

Lớp lại trở về trạng thái ồn ào ban đầu, thậm chí còn sôi nổi hơn vừa nãy, ai nấy đều sáng mắt, xoa tay chờ Kỷ Phục Bạch cho “ăn dưa”.

“Là ai thế hả Bạch gia, lớp nào đấy, là người trong khối tụi mình à? Không phải đàn em chứ?” Một bạn ngồi gần lối đi hỏi.

“Là cô em học lớp 10 xin số cậu mà cậu không cho, sau đó đứng khóc ở đây hả?” Một đứa khác nói.

“Hay là cô nhóc lớp 10 một mượn vở Toán của cậu mà nhất quyết không trả?”

“Tớ đoán là lớp phó văn nghệ lớp 12-5, người đã tặng Bạch gia vòng tay đôi hôm lễ Tình nhân ấy! Dù cậu không nhận, nhưng biết đâu bây giờ hối hận thì sao!”

Lại có người nói: “Mấy cậu đoán vậy là sai rồi, nếu là người Bạch gia đang theo đuổi, thì phải suy luận từ phía cậu ấy. Nghĩ xem ngoài lớp học ra, dạo gần đây cậu ấy hay tới chỗ nào nhất, có cô gái nào hay xuất hiện ở mấy chỗ đó không?”

“Tớ biết rồi, nhà vệ sinh!”

Cả đám: “…” Vô nghĩa.

Kỷ Phục Bạch cau mày — cậu đi vệ sinh có nhiều đâu, tần suất hoàn toàn bình thường. Cậu không có vấn đề gì, thậm chí còn vượt chuẩn trung bình*, chuyện này cậu rất tự tin.

(*) Đoạn này mọi người tự hiểu nhá =))

“Văn phòng giáo viên?”

Cả đám: “….” Còn vô nghĩa hơn.

“Bạch gia tiết lộ chút đi mà, Bạch gia~ Bạch gia~”

Mấy bạn nam ngồi quanh thấy hỏi mãi mà Kỷ Phục Bạch không chịu phản ứng gì, bèn từ bỏ việc đoán bậy, chuyển sang chọc ghẹo cho bõ ghét.

Cuộc sống cấp ba thật sự quá khô khan nhàm chán, nên ai cũng mong có chút tin đồn nhỏ để điều hòa tâm trạng.

Huống hồ, chuyện yêu đương của nam thần siêu phẩm toàn trường này xưa nay vốn đã là tiêu điểm quan tâm của cả lớp, thậm chí toàn trường.

Kỷ Phục Bạch bắt đầu có chút mất kiên nhẫn, sớm biết vậy đã không nói rồi.

“Đừng hỏi nữa.” Cậu trả lại bài thi đã giải xong phần bài khó cho Ngô Nam, “Tự xem đi, chỗ nào không hiểu thì tớ giảng.”

Chỉ vài câu ngắn ngủi, Ngô Nam đã thấy đại ca bên cạnh mình nhẹ nhàng giải xong bài khó mà mình moi óc mấy đêm liền vẫn không ra nổi — nhẹ như cởi dây quần vậy.

Cậu ta đã vì bài hàm số này mà thức đêm ăn không biết bao nhiêu đồ ăn khuya đấy nhé!

Thường Mỹ nói với Kỷ Phục Bạch: “Hay là cậu nói nhỏ cho tớ biết là ai, để tớ còn chuyển lời cho bạn tớ, bảo cô ấy hết hy vọng đi.”

Ngô Nam tiếp lời: “Cậu đừng hỏi nữa, lỡ mà nói ra rồi cuối cùng lại không theo đuổi được, thì Bạch gia của tụi mình chẳng phải rất xấu hổ à. Theo đuổi ai thì nên âm thầm mà theo đuổi, không thành cũng coi như chưa từng, đúng không Bạch gia?”

“Không theo đuổi được thì không được chứ sao, có gì mà ngại. Mấy tiếng nữa là mỗi người một nơi, ai về nhà nấy rồi.”

Thường Mỹ vừa nói vừa lấy một gói bánh nhỏ hiệu Vượng Tử ra, xé bao ăn.

Đột nhiên cô nhớ ra gì đó, cười nói: “Hay là thế này, lớp mình chẳng phải có một group lớn toàn khối à, cậu thi xong rồi, vào đó tag thẳng tên cô ấy ra tỏ tình một cú thế kỷ luôn, ôi trời ơi, nghĩ thôi đã thấy lãng mạn, cho dù thành hay không thì cô ấy cũng chắc chắn nhớ mãi.”

Ngô Nam nói: “Cậu đừng bị cô ấy xúi dại, cô ấy chỉ muốn thỏa mãn tò mò thôi. Con gái người ta chưa chắc đã thích bị làm ầm lên như vậy, nhỡ đâu không biết giấu mặt vào đâu thì sao.” Rồi cậu ta ghé sát tai Kỷ Phục Bạch, “Bạch gia, nói nhỏ cho tớ biết đi, tớ kín miệng lắm.”

“Ai nói tớ chỉ muốn thỏa mãn tò mò?” Thường Mỹ liếc cậu ta một cái, “Tớ là mong thanh xuân của tụi mình không ai phải nuối tiếc!”

“Chính cậu còn nuối tiếc kia kìa, còn nói ai!”

“Cậu có gì nuối tiếc à?”

Kỷ Phục Bạch chống cằm, gương mặt sắc nét anh tuấn, mắt đào hoa hơi rũ, hỏi Thường Mỹ.

Cô gái ngẩng đầu, bất ngờ va phải ánh mắt của cậu, lập tức khựng lại, mặt đỏ bừng, ngồi thẳng lại, cúi đầu nhét bánh vô miệng, đột nhiên im re không nói gì nữa.

Kỷ Phục Bạch hơi nhướng mày, có chút mơ hồ.

Lúc này Ngô Nam huých huých vai cậu, ánh mắt liếc từ trên xuống dưới, cuối cùng dùng cằm hất về phía cậu, ý tứ rõ ràng vô cùng.

Kỷ Phục Bạch chỉ vào mình: “Tớ á?”

Ngô Nam thở dài: “Cậu là tiếc nuối của biết bao cô gái đấy. Mấy người đẹp trai như cậu là phải xuống địa ngục, còn tụi tớ bình thường mới được lên thiên đường.”

Kỷ Phục Bạch không cho là đúng, chỉ nhìn về phía trước: “Tớ cũng có điều tiếc nuối mà, ai sẽ bù đắp cho tớ đây?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play