Bốn mươi lăm phút trôi qua rất nhanh, trước khi chuông tan học vang lên, Tưởng Nhất Mạt viết lên bảng:
“Lấy mộng làm ngựa, không phụ thanh xuân; thi cử suôn sẻ, đỗ đạt bảng vàng!”
Cả lớp hò reo ầm ĩ, có người lau nước mắt, có người nói: “Cô Tưởng ơi, bọn em sẽ nhớ cô lắm!”
Tưởng Nhất Mạt mới dạy được hơn một năm, từ học kỳ hai năm lớp 11 dẫn dắt lớp đến tận bây giờ, nghe những lời ấy không khỏi xúc động.
Nhưng cô lại thấy ngại nếu khóc lóc trước mặt bao nhiêu học sinh thế này, nên đành vịn bục giảng, một tay chống hông, nói:
“Được rồi, Ngô Nam, nếu thật sự nhớ cô, thì về sau mỗi năm vào ngày Nhà giáo, nếu cô không nhận được tin nhắn của em, cô sẽ kể cho lứa đàn em sau chuyện em ngủ trong lớp chảy cả nước miếng lên tay áo của Kỷ Phục Bạch, làm bạn ấy tức đến mức cởi áo ném vào mặt em, em còn lớn tiếng hỏi sao lại mất điện!”
Ngô Nam: “…”
Cả lớp cười ồ lên.
Chuông tan học vang lên, Tưởng Nhất Mạt nhìn lũ học sinh lần cuối, vẫy tay chào, tuy cũng luyến tiếc, nhưng sau khi quay người thì lập tức cảm thấy nhẹ cả người, bước chân ung dung trở về văn phòng.
Cuối cùng cũng dạy xong một khóa, chỉ còn chờ coi thi nữa thôi, rồi được nghỉ! Ô la la!
Kỷ Phục Bạch nhìn ra cửa, lúc này có một nữ sinh lớp khác thò đầu vào, mặt có chút ngượng ngùng, nhưng cuối cùng vẫn lấy hết can đảm gọi:
“Kỷ Phục Bạch, có thể giúp mình giải bài Toán khó này được không?”
Cậu đứng dậy, sải bước ra khỏi lớp, nhưng lại không vội giảng bài, mà vẫn nhìn theo bóng lưng xa dần trong hành lang, mãi đến khi bóng dáng đó khuất sau cánh cửa văn phòng, mới thu lại ánh mắt.
Nữ sinh đó thấp người, lại cầm sách thấp, cậu đành chống tay lên khung cửa, cúi thấp người nhìn vào sách tham khảo trong tay cô, thản nhiên hỏi:
“Câu nào?”
Cô gái ôm sách, không trả lời, chỉ đỏ mặt không ngừng.
Kỷ Phục Bạch đã quá quen với cảnh này, ngón trỏ thon dài gõ nhẹ hai cái lên khung cửa nhôm, phát ra âm thanh nho nhỏ để nhắc nhở:
“Không nói thì sắp vào học rồi.”
Cô gái giơ tay chỉ bài: “Câu… câu này.”
Kỷ Phục Bạch: “Có bút không?”
Cô gái đưa bút của mình ra.
Cậu nhận lấy, hơi dừng lại một chút, hỏi: “Viết thẳng vào sách của cậu được không?”
Cô gái gật đầu.
Kỷ Phục Bạch cầm bút viết luôn, trôi chảy như thể chính cậu ra đề, hoặc đã làm đến tám trăm lần.
Cô gái ngạc nhiên, cúi đầu nhìn lại bài Toán một lần nữa, xác nhận đây là một câu dãy số khó cấp độ tối đa, chứ không phải hỏi 1+1 bằng mấy…
Người đi qua đi lại trước cửa đều liếc nhìn, có người đang chờ chụp hình chung với Kỷ Phục Bạch, có người muốn tỏ tình, xin cách liên lạc…
Một nữ sinh sốt ruột quá thì nói:
“Đã là ngày cuối rồi còn hỏi bài làm gì, làm màu.”
Kỷ Phục Bạch dừng bút, ngẩng đầu, lạnh lùng liếc cô ta một cái, đối phương lập tức ngoan ngoãn ngậm miệng, tiếp tục yên lặng chờ.
Lúc này Kỷ Phục Bạch chỉ chuyên chú vào quyển sách trong tay cô gái, cô thì thấy vui trong lòng, nhìn nghiêng khuôn mặt thanh tú của thiếu niên mà lòng dạ rối bời, nói:
“Dạo này được nghỉ, mình có thể tìm cậu mỗi ngày nhờ giảng bài không? Mốt là thi rồi, mình vẫn thấy hơi thiếu tự tin…”
Kỷ Phục Bạch không thèm ngẩng đầu:
“Vẫn nên tìm thầy cô thì hơn, mình làm thay công việc của giáo viên cũng đâu ai trả lương cho.”
Cô gái nói:
“Mình có thể trả phí dạy kèm…”
Lời vừa thốt ra liền thấy có phần mạo phạm, ai mà chẳng biết Kỷ Phục Bạch mỗi ngày đi học đều có Bentley đưa rước, làm gì thiếu mấy đồng bạc lẻ, cô vội chữa lại:
“Mình không có ý đó…”
Kỷ Phục Bạch cũng chẳng để tâm, giọng vẫn bình thản như thường:
“Có cũng không sao, chỉ là mình không thiếu tiền.”
Nói rồi dùng bút gõ nhẹ lên sách, “Nhìn đề đi.”
Tưởng Nhất Mạt quay về văn phòng, bên trong đã đầy ắp đồng nghiệp.
Cô lấy cốc nước, rót xong thì đứng bên máy uống nước uống luôn.
Bữa trưa lúc đi xem mắt ăn mặn quá, cũng có thể là đối tượng có thù oán gì với cô, nhân lúc cô vào nhà vệ sinh thì lén dặn đầu bếp nấu mì thêm muối, suýt nữa làm cô mặn đến chết.
Lúc này có người ghé sát lại bên tai cô, cười gian nói nhỏ:
“Hóa ra hồi trưa đứng ở cổng trường hôn môi với đối tượng xem mắt hả?”
Cùng lúc đó, một giọng nam trong trẻo, hơi trầm vang lên ở cửa văn phòng:
“Cô Tưởng.”
Tưởng Nhất Mạt lơ đãng, suýt nữa bị sặc nước, che miệng ho sặc sụa như sắp chết đến nơi.
Cứu với…
Kỷ Phục Bạch đứng ở cửa nhanh chóng rút khăn giấy trong túi ra đưa cô, cả gói tiện tay nhét vào tay cô.
Kỷ Phục Bạch:
“Uống chậm thôi.”
Cả khuôn mặt trắng mịn của Tưởng Nhất Mạt bị ho đến đỏ bừng, mãi mới đỡ một chút, ngẩng đầu nhìn ánh mắt đầy quan tâm của học trò, cảm kích nói:
“Cảm ơn nha, Tiểu Bạch.”
Sau đó quay sang lườm Tần Cần, thấp giọng gắt:
“Hôn môi gì chứ, là hôn má!”
Hôn môi với hôn má khác nhau một trời một vực, nhất định phải làm rõ.
“Tiểu Tưởng sao thế, uống miếng nước mà giật mình hoảng hốt liên tục vậy?”
Một đồng nghiệp khác, chị Cao, đang đến lấy nước cũng cười hỏi.
Lúc này Kỷ Phục Bạch đã đi về chỗ giáo viên chủ nhiệm, nghe lão Đường lải nhải bài ca muôn thuở.
Lão Đường vừa nói chuyện với học sinh, vừa tranh thủ chen vào một câu.
Ông cầm bút chỉ vào Tưởng Nhất Mạt, cười hì hì nói:
“Tôi biết vì sao Tiểu Tưởng giật mình rồi, trưa nay bạn trai đưa cô ấy về, còn hôn cô ấy một cái ngay cổng trường, bị học sinh bắt gặp, làm náo loạn cả lên.”
Tưởng Nhất Mạt giải thích:
“Không phải bạn trai, chỉ là đối tượng xem mắt thôi, còn chưa xác định mối quan hệ gì hết.”
Chị Cao cười nói:
“Thế mà cũng hôn rồi, chẳng phải là xác định rồi à?”
Tưởng Nhất Mạt vốn định tìm hiểu kỹ rồi mới quyết định, giờ thì chẳng còn ý định đó nữa. Cô lắc đầu:
“Thôi bỏ đi, hôn một cái thế là hết hy vọng luôn!”
Chị Cao:
“Không đến mức thế chứ? Giới trẻ bây giờ chẳng phải rất cởi mở sao?”
Tưởng Nhất Mạt nói:
“Cũng phải xem là ai nữa chứ, nếu người đó là Kim Thành Vũ thì tôi không nói hai lời, hôn lại ngay.”
Cả văn phòng cười ồ lên vì câu nói đó, Tưởng Nhất Mạt nhận ra ngay cả Kỷ Phục Bạch cũng quay đầu lại nhìn cô một cái, nét mặt như cười như không, khiến cô thấy ngại quá chừng.
Cô lập tức cầm cốc nước quay về bàn làm việc, tiện tay nhéo một cái vào Tần Cần vừa rồi hù cô.
Sau khi Kỷ Phục Bạch rời đi, lão Đường không tránh khỏi lại tiếp tục kể về học sinh cưng của mình, nói cậu từng giành huy chương vàng cuộc thi Toán học CMO*, chỉ thiếu chút nữa là được vào đội tuyển quốc gia, nếu được thì đã được tuyển thẳng vào Thanh Hoa hoặc Bắc Đại, đúng là tiếc thật.
(*) Kỳ thi Olympic Toán học quốc tế CMO (CREST Mathematics Olympiad) là kỳ thi Toán học của Ấn Độ diễn ra hàng năm. Kỳ thi thuộc hệ thống các kỳ thi trực tuyến CREST Olympiads – một trong các hệ thống thi trực tuyến lớn nhất châu Á, bao gồm các kỳ thi về nhiều lĩnh vực như: Toán học, Khoa học, Tin học, Tiếng Anh, Tư duy, … thu hút hàng trăm nghìn thí sinh đến từ 3000 trường học của hơn 30 quốc gia và vùng lãnh thổ.
Có giáo viên khác phụ họa:
“Tiếc gì chứ, dù không được tuyển thẳng thì em ấy cũng là nhân tài của Thanh Hoa Bắc Đại rồi, biết đâu còn là thủ khoa nữa, thầy cứ yên tâm đi.”
Lão Đường cười híp cả mắt:
“Thì là có rủi ro mà, tuyển thẳng là yên tâm nhất. Nhưng mà cậu nhóc này tâm lý tốt, ba kỳ thi thử gần đây đều đứng đầu khối Tự nhiên toàn thành phố, e là sau này khó gặp được học sinh nào như vậy nữa.”
Tưởng Nhất Mạt vừa lật ngăn kéo vừa nhẹ nhàng gật đầu, tỏ ý đồng tình.
Cậu nhóc Kỷ Phục Bạch này, đúng thật giống như bước ra từ khuôn mẫu học sinh giỏi trong sách, thành tích có, nhân duyên có, ngoại hình có, phẩm chất có, gần như không ai trong trường không biết đến cậu, hoàn toàn xứng đáng với bốn chữ “nhân vật phong vân”.
Chỉ là… đôi khi hơi độc miệng một chút, còn lại không có gì để chê.
Kỷ Phục Bạch không quay lại lớp ngay mà tìm cô gái vừa rồi hỏi bài, giảng nốt phần còn lại rồi mới quay về.
Ngô Nam thấy cậu, “hì hì” cười nói:
“Bị tớ phát hiện rồi nhé, có phải là cô gái đó không, còn chủ động đi tìm người ta!”
Kỷ Phục Bạch dùng chân dài móc ghế ngồi xuống:
“Tìm cô ấy để giảng nốt bài, giảng dở nửa chừng tớ khó chịu.”
Ngô Nam nằm vật ra bàn:
“Rốt cuộc là ai vậy chứ, cậu cứ treo ngược cái sự tò mò này của anh em, lỡ tớ mang theo nỗi tò mò này đi thi rồi không làm được bài, thì là lỗi của cậu đấy.”
Tội này cũng lớn đấy, Kỷ Phục Bạch cười nói:
“Thế này đi, từ giờ trở đi, cô gái tiếp theo xuất hiện ở cửa lớp, cậu cứ coi là cô ấy đi, đừng bận tâm nữa.”
Dù chỉ là nói đùa, Ngô Nam vẫn hứng khởi hẳn lên, nhìn chằm chằm ra cửa:
“Con trai, con trai, con trai, con trai… ừm?”
Cửa lớp lóe lên một bóng dáng nhẹ nhàng, vội vã bước vào, đưa cho một bạn ngồi bàn đầu một hộp thuốc cảm, rồi lại nhanh chóng rời đi.
Ngô Nam ngồi bật dậy, hơi không kịp phản ứng: “Cô Tưởng… tính là con gái không nhỉ?”
Kỷ Phục Bạch: “…”
Ngô Nam lại nói: “Không tính không tính, cô Tưởng không tính, đợi người tiếp theo đi.”
Kỷ Phục Bạch chống cằm bằng tay trái, tay phải xoay bút, cười nói: “Sao lại không tính, chính là cô ấy đấy.”
Ngô Nam lại gục xuống bàn: “Xì, cậu đúng là chán chết.”
Kỷ Phục Bạch thầm nghĩ: Có hứng thú thì tớ cũng chẳng ngại nói, chỉ sợ cậu không dám nghe thôi.
Ngô Nam lầm bầm: “Đùa mà cũng chọn người không có khả năng nhất.”
Kỷ Phục Bạch: “…”
Buổi tối, Tưởng Nhất Mạt đi ăn tối với đối tượng xem mắt.
Thật ra chiều nay cô đã nhắn tin từ chối rồi, nhưng đối phương cứ khăng khăng đòi gặp mặt nói chuyện.
Cô đành phải nói rõ ràng hơn chuyện “hai người không hợp” khi gặp trực tiếp, cũng đã cân nhắc kỹ lời lẽ, vì thời buổi này quá nhiều kẻ có khuynh hướng phản xã hội, tin tức giết người vì tình nhan nhản.
Đối tượng xem mắt khuyên cô nghĩ lại, xem xét thêm, còn kể ra đủ thứ điều kiện tốt của mình.
Thật lòng mà nói thì điều kiện đúng là không tệ, nhưng trong lòng Tưởng Nhất Mạt như mặt nước chết, lại thêm phản cảm với hành vi của đối phương buổi trưa, nên hoàn toàn không có cách nào chấp nhận nổi.
Lúc này, lão Đường bất ngờ gọi điện, nhờ cô đi thăm nhà một học sinh thay mình, vì ông không đi được.
Chỉ nghe âm thanh trò chuyện rôm rả bên kia là biết đang bận tiếp khách cùng lãnh đạo trường.
Tưởng Nhất Mạt hỏi sao giờ này còn đi thăm nhà, học sinh cũng đã nhận bằng tốt nghiệp rồi, mấy ngày nữa là thi đại học, giờ còn thăm gì nữa.
Lão Đường đáp: “Phụ huynh người ta bận, hôm nay mới rảnh.”
Tưởng Nhất Mạt nói: “Vâng,” rồi hỏi học sinh nào.
Lão Đường: “Kỷ Phục Bạch. Thầy vừa nói chuyện với phụ huynh em ấy, họ bảo em đến cũng tốt, Tiểu Bạch hay nói là thích cô giáo dạy Ngữ văn nhất là em đấy.”
Tưởng Nhất Mạt nghe mà thấy ấm lòng, trong lòng thầm đắc ý, xem ra mình vẫn có trọng lượng trong mắt học sinh, bao nhiêu tóc rụng cũng không uổng.
Lão Đường lại cười nói: “Thầy sao mà so được với cô Tưởng, người vừa trẻ vừa hiền, lại biết hòa đồng với học sinh, bọn nó đều thích em, mới vào trường hơn một năm mà đã đạt giáo viên ưu tú…”
Ở đầu dây bên kia, có một giọng đàn ông khác cười cợt chen vào:
“Cái rắm! Cái danh giáo viên ưu tú của cô ta là ngủ với hiệu phó mà ra đấy, ai mà không biết cô ta là bồ nhí của phó hiệu trưởng Lâm?”
Bên kia ồn ào, nhưng Tưởng Nhất Mạt lại nghe rõ rành rọt câu này.
Hình như lão Đường đã đổi vị trí, âm thanh xung quanh nhỏ lại, không nghe rõ họ nói gì nữa, nhưng chỉ cần tưởng tượng cũng đoán ra là gì.
Thầy lại tiếp lời: “Tiểu Tưởng à, giờ em đến luôn đi, đừng để nhà Tiểu Bạch đợi lâu, nhà người ta điều kiện thế nào em biết rồi đấy, mỗi năm quyên góp cho trường bao nhiêu tiền, lời lẽ cũng chú ý một chút, dù học sinh sắp tốt nghiệp rồi, cũng đừng đắc tội với ai, mau đi đi.”
Nói xong liền cúp máy.
Đối tượng xem mắt thấy ngực Tưởng Nhất Mạt phập phồng dữ dội, mặt cũng đỏ bừng, bèn hỏi cô sao vậy.
Tưởng Nhất Mạt lắc đầu, cầm chai nước ngọt Sơn Hải Quan bằng thủy tinh bên cạnh lên, uống cạn hai phần ba còn lại trong một hơi, rồi khẽ ợ một cái, nói: “Xin lỗi, tôi phải đi thăm nhà học sinh, đi trước nhé, tạm biệt.”
Đối tượng xem mắt còn chưa kịp nói gì thêm, đã thấy Tưởng Nhất Mạt chạy ra quầy thanh toán, đẩy cửa tiệm lẩu rời đi, mà cái ống hút cắm trong chai nước cô uống cạn kia, phần đầu đã bị cô cắn bẹt, toàn dấu răng.
Tưởng Nhất Mạt bắt xe đến địa chỉ lão Đường gửi.
Nhà Kỷ Phục Bạch điều kiện rất khá, ở trong một căn biệt thự ba tầng. Ba mẹ đều làm kinh doanh, vóc dáng và làn da được chăm sóc rất tốt, trông còn trẻ hơn nhiều người cùng tuổi, cử chỉ phong thái đều rất chuyên nghiệp, lời nói thì thong dong và bình thản.
Lúc này, Kỷ Phục Bạch lại không có ở nhà. Tưởng Nhất Mạt nghe ba mẹ cậu nói là cậu đến nhà bạn học để kèm bài. Cô bèn ngồi nói chuyện trước với ba mẹ cậu.
Đầu tiên cô khen Kỷ Phục Bạch một tràng, sau đó lại khen hai vị phụ huynh đã nuôi dạy được đứa con xuất sắc như vậy.
Ba mẹ Kỷ Phục Bạch cũng coi như hài lòng, suốt quá trình đều mỉm cười tiếp đãi, còn nói họ không lo chuyện học hành của con, mà lo là nó không chịu đi theo con đường họ đã vạch sẵn.
Cứ thế nói chuyện một lúc, cửa mở ra, thiếu niên mặc đồng phục thể thao xanh trắng, đeo balo một bên vai, đẩy cửa bước vào.
Vừa đi qua vách ngăn ở sảnh vào, vóc người cao gầy liền khựng lại.
Tưởng Nhất Mạt nghe tiếng quay đầu lại, thấy giữa hai hàng lông mày của thiếu niên lập tức hiện lên nếp nhăn.
Thì ra học sinh giỏi cũng sợ bị thăm nhà, cô thầm buồn cười, lại thấy cậu căn bản không cần phải lo lắng gì, giáo viên trong trường ai cũng khen cậu hết lời.
“Tiểu Bạch, còn ngẩn ra làm gì, mau qua chào cô Tưởng đi.” Mẹ Kỷ Phục Bạch vẫy tay.
Kỷ Phục Bạch lết bước đến khu phòng khách lõm xuống, trông chẳng có tinh thần gì, tâm trạng cũng không tốt lắm.
Kỷ Phục Bạch nói: “Lúc còn là giáo viên thì không đến thăm nhà, bây giờ không phải giáo viên nữa lại chạy đến làm gì, xin bữa cơm à?”
Tưởng Nhất Mạt: “?”
Nghe ra có chút giễu cợt, trong lòng Tưởng Nhất Mạt có chút tức giận xen lẫn bất đắc dĩ, lại thấy cậu thiếu niên cao lớn kia đi tới, chẳng do dự gì liền cầm ly nước trước mặt cô lên.
Không phải chứ—
Miệng cô vừa mới mở ra, chưa kịp nhắc nhở, thiếu niên đã hơi ngửa đầu, yết hầu nổi bật lăn lên lăn xuống mấy lần, uống cạn sạch một ly nước lớn, không chừa lại cho cô một ngụm.
“…..”
Tưởng Nhất Mạt liếm môi. Lần đầu đi thăm nhà, ít nhiều gì cũng có chút căng thẳng, ngồi đây nãy giờ chưa uống ngụm nước nào, vừa mới bảo khát nước… giờ thì thôi, tiếp tục khát vậy.
“Tiểu Bạch, ăn nói kiểu gì vậy?” Ba Kỷ Phục Bạch nhíu mày.
Kỷ Phục Bạch đặt lại ly nước vào vị trí cũ, tiện tay rót đầy một ly khác: “Con tốt nghiệp rồi, cô ấy đương nhiên không còn là giáo viên của con nữa. Chẳng lẽ ba mẹ mong con thi lại, để tiếp tục làm học sinh của cô ấy? Không đến mức vậy chứ, trước kỳ thi đại học mà trù ẻo con kiểu này sao?”
Ba mẹ Kỷ Phục Bạch và Tưởng Nhất Mạt: “…”
Tưởng Nhất Mạt: Tôi đã bảo cậu ta miệng độc rồi mà!