Tưởng Nhất Mạt muốn đi, lập tức liền muốn đi ngay.
Người ta đã tốt nghiệp rồi, còn hai ngày nữa là thi đại học, tâm trạng chắc chắn đang bất ổn, thăm nhà cái gì chứ, chỉ tổ gây thêm phiền!
Kỷ Phục Bạch xoay người trở về phòng, cánh tay khẽ lướt qua vai Tưởng Nhất Mạt.
“Cô xem nó đấy, dạo gần đây cứ như vậy.” Ba Kỷ Phục Bạch ngồi xuống, thở dài nói.
“Lần trước còn cãi nhau với chúng tôi một trận, đến giờ vẫn cứ bộ dạng dửng dưng, thằng nhóc này nhớ dai lắm.” Mẹ Kỷ Phục Bạch cười bất đắc dĩ.
“Trẻ con mà, ai cũng sẽ trải qua giai đoạn này, sau này sẽ hiểu nỗi lòng của hai cô chú thôi.” Tưởng Nhất Mạt lên tiếng an ủi.
Ba Kỷ Phục Bạch: “Cũng không còn nhỏ nữa đâu, qua hôm nay là thành người lớn 18 tuổi rồi.”
Tưởng Nhất Mạt: “Hôm nay là sinh nhật em ấy à?”
Mẹ Kỷ Phục Bạch: “Đúng đó, bọn tôi còn mua bánh sinh nhật cho nó nữa, lát nữa cô Tưởng cũng ở lại ăn một miếng, cùng chúc mừng sinh nhật nó nhé?”
Tưởng Nhất Mạt: “Ờ… được, không vấn đề gì.”
Mẹ Kỷ Phục Bạch: “Vậy cô Tưởng, cô có thể vào giúp chúng tôi khuyên nó được không? Bọn tôi nói đủ mọi cách cũng không ăn thua, nên hôm nay mới nghĩ tới chuyện mời giáo viên chủ nhiệm tới. Nhưng cô đến thì càng tốt, Tiểu Bạch trước giờ vẫn hay nói trong các môn thì nó thích cô nhất.”
Thôi đi, với màn thể hiện vừa nãy của Kỷ Phục Bạch, Tưởng Nhất Mạt giờ đâu còn tin mấy lời này, toàn là khách sáo của phụ huynh thôi.
Cô còn tưởng học sinh thật sự thích mình nữa chứ, hừm, cũng phải, Kỷ Phục Bạch lần nào thi môn cao nhất cũng là Toán. Tuy là cán sự bộ môn Ngữ văn, nhưng cũng do các môn khác đều có người xung phong, còn cậu thì bị lão Đường phân cho cô thôi.
“Nhưng với phản ứng vừa rồi… tôi cảm thấy nếu tôi nói thì em ấy càng không thèm nghe, haha.” Tưởng Nhất Mạt cười gượng.
Mẹ Kỷ Phục Bạch nói: “Không sao, cô cứ vào nói chuyện thử xem. Tôi đoán lúc nãy là vì có chúng tôi ở đó, nó ngại nên mới nói như vậy. Đã không coi cô là giáo viên rồi thì đúng lúc đấy, cô cứ nói chuyện với nó với tư cách bạn bè, vừa là thầy vừa là bạn mà.”
Cuối cùng, Tưởng Nhất Mạt vẫn theo mẹ Kỷ Phục Bạch lên tầng hai, đến trước cửa phòng.
“Tiểu Bạch?” Mẹ Kỷ Phục Bạch gõ cửa.
“Ừm….” Người bên trong nói ít mà lười nhác, kéo dài âm cuối, nghe như sắp ngủ tới nơi.
Mẹ Kỷ Phục Bạch: “Cô Tưởng có vài lời muốn nói với con, giờ tiện không?”
“… Tiện.” Phải bốn, năm giây sau mới trả lời.
Tưởng Nhất Mạt đẩy cửa bước vào, mẹ Kỷ Phục Bạch nắm tay làm động tác “cố lên”, giúp đóng cửa lại, xoay người xuống phòng khách.
Ba Kỷ Phục Bạch vừa bóc quýt Úc vừa ăn vừa nói: “Thật không ngờ, cô Tưởng lại trẻ như vậy.”
Mẹ Kỷ Phục Bạch: “Trẻ mà giỏi.”
Ba Kỷ Phục Bạch: “Dù có trẻ trung tài giỏi thì cũng phải dựa vào quan hệ thôi. Anh nghe chủ nhiệm Đường nói, cô ấy có chút quan hệ với hiệu phó.”
Mẹ Kỷ Phục Bạch cười nói: “Bây giờ xã hội này ai mà chẳng có chút quan hệ với ai, ông cụ nhà anh lúc còn sống chẳng phải cũng là anh em kết nghĩa với hiệu trưởng sao?”
Kỷ Phục Bạch ngồi trước bàn học, tay trái chống cằm, tay phải xoay bút, mắt cúi nhìn bài thi Ngữ văn chính thức trước mặt, nghe thấy tiếng bước chân phía sau đang tiến lại gần, lười biếng nói: “Tính thay họ dạy dỗ em thế nào?”
Phòng ngủ rất lớn, là một căn suite*, Tưởng Nhất Mạt bước vào trước tiên thấy chiếc giường, đi sâu vào trong mới là phòng học – nơi Kỷ Phục Bạch thường ngày học bài, làm bài tập.
(*) Trong một phòng suite, có thể bao gồm phòng ngủ, phòng khách và khu vực làm việc.
Cô đi tới bên cạnh cậu, thấy một chiếc bàn học dài bằng gỗ óc chó kê sát tường, mặt bàn gọn gàng ngăn nắp.
Bên cạnh chiếc máy tính iMac màu trắng là một chiếc kệ gỗ óc chó hai tầng, trên kệ đặt một chậu hoa nhài, những bông hoa nhỏ màu trắng nở rộ, trong không khí cũng thoảng mùi thơm dịu nhẹ của nhài.
Tưởng Nhất Mạt cũng từng trồng hoa nhài, nhưng không có khiếu làm vườn, trồng chậu nào chết chậu đó.
Thấy bên cạnh vừa hay có một chiếc ghế trống, cô kéo lại rồi ngồi xuống.
Không chắc nên mở lời thế nào, nên trước tiên cô im lặng.
Chính sự im lặng ấy lại khiến Kỷ Phục Bạch hơi bất ngờ, bất ngờ vì cô không lập tức làm ra dáng người lớn dạy đời, quay sang liếc cô một cái: “Sao, vẫn chưa nghĩ ra à?”
“Chúc mừng sinh nhật.” Tưởng Nhất Mạt nói.
Kỷ Phục Bạch nhìn cô một lát, đôi mắt đào hoa đẹp sau tròng kính nở nụ cười: “Vậy quà sinh nhật đâu?”
“…”
Tất nhiên là không có chuẩn bị.
Bị ánh mắt mong đợi nhìn đến chột dạ, Tưởng Nhất Mạt đảo mắt nhìn quanh, thầm nghĩ sớm biết thì đã mua cho cậu một cây bút cũng được.
Lúc này, trong tầm mắt liếc thấy, một cánh tay khẽ vươn đến gần cô, đầu ngón tay nhẹ lướt qua bên tai, cẩn thận gỡ lấy một đầu chiếc kẹp tóc.
Mái tóc đen mềm lập tức xõa xuống, che đi một phần gò má của cô.
Kỷ Phục Bạch giơ giơ chiếc kẹp tóc kiểu nơ bướm đen nhỏ xinh trong tay, mặt không đổi sắc:
“Thôi được, miễn cưỡng nhận cái kẹp tóc của cô làm quà sinh nhật vậy.”
Tưởng Nhất Mạt: “?” Ai nói sẽ tặng cho cậu chứ?
Cô càng thấy khó hiểu hơn là, con trai sao lại thích mấy thứ này? Chẳng lẽ có sở thích đặc biệt?
Nghĩ đến chuyện cậu sắp thi đại học, lại đang là giai đoạn nhạy cảm, cô đành thận trọng lựa lời trong đầu, cân nhắc ngữ khí, rồi mới nói: “Em cũng thích thứ này à, sở thích khá phong phú ha, hehe.”
Kỷ Phục Bạch: “…”
……
Kỷ Phục Bạch tùy tiện lấy một quyển sách, mở ra một trang, kẹp cái kẹp tóc vào, giơ lên cho cô xem: “Dùng làm kẹp sách.”
Sau đó lại gập sách lại, đặt qua một bên.
“Hay là em trả lại cô đi, cái này cô dùng lâu rồi, lần sau tặng em một cái kẹp sách đàng hoàng làm quà sinh nhật. À tất nhiên, nếu em thực sự thích loại kẹp sách kiểu kẹp tóc này cũng được, cô sẽ mua cái mới.” Tưởng Nhất Mạt xòe tay, ra hiệu muốn cậu trả lại.
Dù gì cũng là sinh nhật 18 tuổi, tặng một cái kẹp tóc cũ thì cũng quá xuề xòa rồi.
Kỷ Phục Bạch không buồn ngẩng đầu, cứ thế làm ngơ, chống cằm đọc sách: “Không cần đâu, em là người hay hoài niệm.”
Tưởng Nhất Mạt bật cười: “Hoài niệm thì cũng là hoài niệm đồ của em chứ, ai lại đi hoài niệm đồ của người khác?”
Kỷ Phục Bạch nghiêng đầu nhìn cô: “Đã không phải đồ cũ của em, thì với em nó là đồ mới, vậy cô còn định mua cái gì mới làm gì?”
Tưởng Nhất Mạt: “…” bị nghẹn.
Không phải, khoan đã…
“Ba mẹ em nói muốn em đi du học, em nghĩ sao?” Cô đưa tay xoa xoa mặt, bị chặn họng đến không nói nổi câu gì, bèn dứt khoát đổi chủ đề.
Kỷ Phục Bạch nhìn cô trầm ngâm vài giây, khẽ đạp ghế ra trước một chút, đôi chân dài duỗi ra kẹp lấy cô giữa hai chân, khuỷu tay chống lên đầu gối, nghiêng người tới gần: “Cô có đề nghị gì không?”
Tưởng Nhất Mạt theo phản xạ khép chặt hai chân lại, Kỷ Phục Bạch cũng thu chân về, nhưng người thì vẫn hơi nghiêng sát lại gần cô.
“Ngồi thẳng lại, đừng có khoe hai cái chân dài đó!” Cô nghiêm túc nói.
Kỷ Phục Bạch bị ánh mắt cảnh cáo của cô làm cho chùn lại, sau đó đạp chân một cái, cả người lẫn ghế trượt lui về khoảng cách an toàn.
Tưởng Nhất Mạt lúc này mới thong thả lên tiếng: “Ra nước ngoài hay ở lại trong nước đều có ưu nhược điểm riêng, kiểu đầu óc linh hoạt như em chắc cũng đã có tính toán cho tương lai của mình rồi. Nếu ba mẹ có sắp đặt khác thì cứ ngồi lại nói chuyện đàng hoàng, đừng có hở chút là nổi đóa với họ.”
Kỷ Phục Bạch suy nghĩ một chút, cười nhạt: “Rất là bảo thủ. Đương nhiên, nói theo cách có EQ thì là bảo thủ, nói theo cách không có EQ thì là, cô vừa nói một đống lời vô nghĩa.”
Tưởng Nhất Mạt: “…”
Dĩ nhiên cô cũng biết những lời vừa rồi chẳng giúp được gì, nhưng cũng không muốn bị lôi vào mớ mâu thuẫn trong gia đình họ.
Đường tương lai phải đi thế nào, tầm mắt của một giáo viên bình thường như cô chưa chắc đã bằng một học sinh xuất thân từ gia đình thương nhân giàu có như cậu. Góp ý ra không những không được coi trọng, chưa biết chừng còn bị cười sau lưng, nên lời vô nghĩa vẫn là phương án an toàn. Cô đâu có như thầy Trương Tuyết Phong chuyên tư vấn hướng nghiệp đâu.
Kỷ Phục Bạch nói: “Em sẽ không ra nước ngoài học đại học, cô biết tại sao không?”
Tưởng Nhất Mạt: “Tại sao?”
Kỷ Phục Bạch: “Người em thích ở đây.”
Tưởng Nhất Mạt lập tức bừng tỉnh ngộ, đúng đúng đúng, hôm nay cô còn bảo cậu thi xong rồi hãy theo đuổi, còn chúc cậu thành công nữa cơ mà.
“Vậy thì đợi thi xong, em có thể tìm cơ hội ngồi lại nói chuyện với ba mẹ cho rõ ràng. Dù gì cũng là người trưởng thành rồi, ba mẹ hẳn sẽ hiểu cho.” Chỉ có điều hiểu thì một chuyện, có đồng ý hay không lại là chuyện khác.
Kỷ Phục Bạch nhìn cô: “Với họ thì chẳng có gì đáng nói, em càng muốn nói chuyện với cô hơn.”
Tưởng Nhất Mạt: “Với cô thì càng không có gì để nói, mấy chuyện này cô không có kinh nghiệm.”
Kỷ Phục Bạch: “Cô chưa từng yêu đương à?”
Tưởng Nhất Mạt: “Cũng từng yêu… rồi…”
Kỷ Phục Bạch: “Mấy lần?”
Tưởng Nhất Mạt: “1 lần.”
Tưởng Nhất Mạt: ? Sao mình lại ngoan ngoãn trả lời vậy chứ?
“Tình đầu.” Kỷ Phục Bạch cười nhạt, “Dù chỉ có một lần thì cô vẫn nhiều kinh nghiệm hơn em.”
Tưởng Nhất Mạt nói: “Tất nhiên rồi, em mà có kinh nghiệm thì thành yêu sớm mất.”
Kỷ Phục Bạch: “Lần đó của cô là yêu sớm à?”
Tưởng Nhất Mạt: “Tất nhiên không phải, hồi đi học cô ngoan lắm, là lên đại học mới yêu.”
Tưởng Nhất Mạt: Ờm, tại sao mình lại nói lắm thế chứ?
Kỷ Phục Bạch: “Vì sao chia tay?”
Tưởng Nhất Mạt: “Tại anh ấy…” ngập ngừng một chút, “không tiện nói.”
Tưởng Nhất Mạt: Sao lại lạc đề thế này?! Nói nữa là phải gọi thêm cốc bia tươi rồi đấy.
Không đợi Kỷ Phục Bạch hỏi tiếp, Tưởng Nhất Mạt liếc nhìn đồng hồ, nói: “Hôm nay đến đây thôi, cũng muộn rồi, cô về trước đây.”
Thấy cô bị hỏi đến mức mất tự nhiên, Kỷ Phục Bạch khẽ cười, đứng dậy nói: “Em tiễn cô.”
Tưởng Nhất Mạt xua tay: “Không cần không cần, đừng lãng phí thời gian, em lo việc của mình đi.”
Kỷ Phục Bạch: “Việc em muốn làm nhất bây giờ chính là ra ngoài một chuyến, chẳng lẽ đường là cô làm ra à, cô được đi mà em không được?”
Tưởng Nhất Mạt: “…”
Tưởng Nhất Mạt bất đắc dĩ lắc đầu, quay người mở cửa bước ra.
Xuống đến phòng khách, mẹ Kỷ Phục Bạch dùng ánh mắt dò hỏi kết quả, Tưởng Nhất Mạt khó xử cười khẽ.
Mẹ Kỷ Phục Bạch cũng không đặt quá nhiều kỳ vọng, biết tính con trai mình từ nhỏ đã bướng bỉnh, không đâm đầu vào tường thì không chịu quay lại.
Mẹ Kỷ Phục Bạch nói: “Cô Tưởng, ăn bánh rồi hãy về nhé?” Người giúp việc đã mang bánh ra, đặt lên bàn ăn.
“Đi thôi, ăn bánh nào.”
Chưa kịp để Tưởng Nhất Mạt từ chối, Kỷ Phục Bạch đã nắm lấy bờ vai gầy mảnh của cô, đẩy cô về phía phòng ăn.
Thắp nến, tắt đèn, cầu nguyện.
Tưởng Nhất Mạt ngồi đối diện Kỷ Phục Bạch, ánh nến chập chờn hắt lên khuôn mặt thanh tú của thiếu niên.
Rõ ràng tất cả đang diễn ra trước mắt, nhưng khung cảnh mơ hồ ấy lại tựa như một đoạn ký ức đã xa.
Sau đó, Tưởng Nhất Mạt yên lặng ăn bánh, nghe Kỷ Phục Bạch thi thoảng đáp lời ba mẹ. Bất chợt cậu ngẩng đầu hỏi cô: “Cô ăn không nổi à?”
Cô cười bất đắc dĩ, thầm nghĩ cả cái bánh gần như cậu cắt một phần ba cho tôi, cậu nghĩ sao? Muốn no chết tôi hả?
Cô lại sợ béo nên ăn cũng chậm.
“Không ăn hết cũng không sao, Tiểu Bạch cũng vậy, cắt miếng to thế cho cô, con gái nào mà ăn nổi.” Mẹ Kỷ Phục Bạch cười nói.
Kỷ Phục Bạch kéo phần bánh của Tưởng Nhất Mạt qua: “Đừng miễn cưỡng, ăn không hết thì để em giải quyết.”
Tưởng Nhất Mạt: “Vậy tôi xin phép về trước, cũng muộn rồi, không tiện làm phiền mọi người nghỉ ngơi.”
Chủ yếu là nếu muộn nữa thì lỡ chuyến xe buýt cuối, bắt xe về thì tốn không ít tiền!
“Cô Tưởng, để tài xế nhà tôi đưa cô về nhé?” Ba Kỷ Phục Bạch nói.
Tưởng Nhất Mạt xua tay liên tục: “Không cần không cần, đừng khách sáo thế, tôi đi xe buýt được rồi.”
Có lẽ vì biểu hiện quá hoảng hốt, đối phương cũng không miễn cưỡng.
“Em tiễn cô.” Kỷ Phục Bạch đứng dậy.
Tưởng Nhất Mạt định từ chối thêm lần nữa, thì nghe ba cậu nói: “Thế mới phải chứ, Tiểu Bạch, phải biết lịch sự, nhất là với con gái, càng cần phải có phong độ, tiễn cô Tưởng lên xe rồi hẵng về.”
Thế nên cô cũng ngại không tiện từ chối nữa.
Cùng xuống thang máy, hai người sóng bước ra phố, Kỷ Phục Bạch đi với Tưởng Nhất Mạt đến trạm xe buýt.
Đêm hè oi bức, ve kêu râm ran.
“Căng thẳng không?” Tưởng Nhất Mạt hỏi.
“Căng thẳng.” Kỷ Phục Bạch đưa ánh mắt từ xa trở lại, dừng trên khuôn mặt trái xoan trắng trẻo bên cạnh, “Nhưng không phải vì kỳ thi.”
Câu này từ miệng Kỷ Phục Bạch nói ra cũng chẳng có gì lạ, trong ấn tượng của Tưởng Nhất Mạt thì chưa từng thấy cậu mất kiểm soát cảm xúc, dù là phát biểu trước toàn trường hay thi cử quan trọng, cậu luôn điềm đạm, bình tĩnh.
Nhớ lần khai giảng lớp 12, có rất nhiều lãnh đạo trong cục đến dự, cậu là đại diện học sinh phát biểu trên sân khấu hội trường lớn hơn hai nghìn người.
Bài phát biểu do trường viết sẵn, để cậu đọc theo tránh sai sót.
Cậu đang đọc thì đọc nhầm dòng, chỉ khựng lại một chút, điềm tĩnh nói: “Xin lỗi, đọc nhầm dòng rồi, em bị cận, mong mọi người thông cảm.”
Bên dưới cười rộ, cậu cứ đứng yên đợi mọi người cười xong, sau đó đặt bài phát biểu sang một bên, bắt đầu nói không cần nhìn giấy, lại càng trôi chảy hơn.
Tưởng Nhất Mạt nghĩ đến lúc đó, rồi nhìn cậu bây giờ, rõ ràng là đứa trẻ được nuôi lớn trong điều kiện đầy đủ, trong mọi hoàn cảnh đều toát lên khí chất tự tin như thể thứ gì cũng nắm chắc trong tay.
Dù có đang đi đường mà vấp ngã, chắc cũng có thể tiện thể biểu diễn cú lộn ngược về sau, tóm lại là tuyệt đối không để bản thân lâm vào thế khó.
Thật tốt, giá mà cô có được một nửa sự tự tin đó thì đâu đến nỗi dạy tiết công khai mà lo lắng đến tiêu chảy, nửa đêm vẫn căng thẳng ôm điện thoại, nhìn giáo án mình viết mà thầm chửi: “Cái đống rác gì đây?”, lên bục thì chân run, đầu óc trống rỗng…
Tưởng Nhất Mạt đưa suy nghĩ quay lại chủ đề: “Tự tin là tốt, nhưng đừng chủ quan, kỳ thi này phải phát huy cho tốt.”
Kỷ Phục Bạch: “Cô không muốn hỏi em đang căng thẳng vì gì à?”
Tưởng Nhất Mạt: “Không phải vì kỳ thi thì chắc là vì chuyện sau thi muốn tỏ tình chứ gì.”
Tưởng Nhất Mạt mang biểu cảm “Tôi từng trải rồi, chuyện gì mà chưa thấy qua” nhìn cậu cười, rồi nói: “Nói thật, cô cũng hơi tò mò, em có hứng thú nói xem cô gái ấy là ai không?”
Kỷ Phục Bạch nhìn xuống đường, đến cả hàng mi dài rũ xuống cũng mang theo một nét đăm chiêu nghiêm túc, sau một hồi trầm ngâm, cậu quay sang: “Cô.”