Tưởng Nhất Mạt chớp mắt: “Cô sao cơ?”

Kỷ Phục Bạch: “…….………”

Kỷ Phục Bạch: “Cô… trên mặt cô dính kem.”

Cậu giơ tay lên, ngón cái nhẹ nhàng lướt qua khóe môi cô, động tác tự nhiên, nhẹ nhàng và rất nhanh.

Tưởng Nhất Mạt vội cúi đầu lục túi, lấy gương nhỏ ra soi.

Trong gương, gương mặt cô vẫn trắng trẻo sạch sẽ, chẳng hề có vết kem nào.

Cô cất gương, lại tiếp tục hỏi: “Rốt cuộc là ai vậy?”

Kỷ Phục Bạch nghĩ một chút, khẽ nhếch môi: “Chúng ta trao đổi đi, cô nói em nghe lý do chia tay với bạn trai cũ, em nói cô biết người đó là ai.”

Tưởng Nhất Mạt nghĩ, tôi hóng chuyện cậu thì được, cậu muốn moi chuyện tôi á, hừm, không có cửa đâu!

Cô sa sầm mặt: “Thôi thôi, không coi cô là người một nhà thì cô không nghe nữa, cô nghe nhạc đây.”

Cô lấy AirPods ra, đeo cả hai bên tai.

Kỷ Phục Bạch giành lấy một bên: “Cô cũng không coi em là người một nhà, đến tai nghe cũng không chia cho em một cái.”

Tưởng Nhất Mạt nhịn không được, bật cười.

Thấy cô cười, Kỷ Phục Bạch cũng cười theo.

Có lẽ vì thời tiết quá nóng, suốt quãng đường chẳng mấy ai đi lại, chỉ có ánh đèn từ những khung cửa sổ lớn của khu biệt thự xung quanh toát ra vẻ ấm cúng nhộn nhịp.

Tưởng Nhất Mạt nghĩ lại, chắc không phải vì trời nóng, mà là khu này vốn chẳng ai đi xe buýt, trong nhà có sân rộng thênh thang, dĩ nhiên cũng chẳng cần lang thang ngoài đường.

Nếu cô cũng sống ở đây thì tốt rồi, lên xe là không ai chen với cô nữa, cả chiếc xe buýt lớn là của riêng cô.

Tưởng Nhất Mạt lấy điện thoại ra, bấm vài cái trên màn hình, chuyển bài hát trong tai nghe sang bài khác.

Vừa nghe đoạn dạo đầu, Kỷ Phục Bạch khẽ sững người.

Rõ ràng là bài cô bật riêng cho cậu nghe—《Thiếu niên kiêu hãnh》của Nam Chinh Bắc Chiến.

Trong khi bài hát vang lên, cả hai im lặng đi tiếp, giọng hát trong trẻo của chàng trai lại vang lên: “Em đã khiến cô cảm thấy tự hào chưa?”

“Có!” Tưởng Nhất Mạt không chút do dự gật đầu.

Kỷ Phục Bạch khẽ thở phào, im lặng nở nụ cười mỉm.

Xem ra, không uổng công cố gắng.

Trong tai nghe vang lên giai điệu rạo rực—

“......

Chạy mau đi, người thiếu niên mang theo niềm kiêu hãnh

Trong trái tim non nớt này là niềm tin kiên định

Bùng cháy lên, hỡi những nhiệt huyết đầy kiêu hãnh kia

Tôi muốn hát tiếp lên bài ca của chiến thắng.”

Trái tim của chàng trai, nhờ bài hát ấy, mà được cổ vũ mạnh mẽ.

Một chiếc xe buýt chạy tới, lúc Tưởng Nhất Mạt để ý thì xe đã song song với họ, rồi nhanh chóng vượt qua và tiến vào trạm dừng.

Cô còn cách trạm một đoạn, nhìn thấy nếu không chạy thì không kịp, chẳng nghĩ ngợi gì, ném lại một câu “Xe cô tới rồi, đi trước nhé!” rồi siết chặt quai túi, cắm đầu chạy.

Lên xe, cô quét mã xong thì sực nhớ ra gì đó, mượn loa tay của bác tài, chạy ra hàng ghế sau sát cửa sổ, thò đầu ra ngoài—Kỷ Phục Bạch vẫn chưa rời đi, đang đứng cách đó mấy mét nhìn cô.

Cô giơ loa hét lên: “THI—ĐẠI—HỌC——CỐ—LÊN——!!!”

Trên cây có một đám chim bị dọa bay tán loạn, vỗ cánh vòng vòng trên không trung.

“….” Kỷ Phục Bạch sững lại, đôi mắt vì xúc động mà càng thêm sáng rực.

Những hành khách khác cũng nhao ra cửa sổ xem ai sắp thi đại học, kết quả phát hiện là một thiếu niên cao ráo tuấn tú hiếm thấy.

“Ui chà, cậu trai này đẹp trai thật đấy.” Một bà thím cười nói.

Tưởng Nhất Mạt vỗ ngực, đầy vẻ tự hào: “Học sinh của cháu đấy!”

Khóe môi Kỷ Phục Bạch cong lên cười, giơ tay gõ nhẹ hai cái lên tai nghe.

Bài hát trong tai nghe bỗng tạm dừng, Tưởng Nhất Mạt mới phản ứng kịp: “Tai nghe của tôi—”

Kỷ Phục Bạch lại gõ hai cái, bài hát tiếp tục vang lên, lúc này không còn là bài《Thiếu niên kiêu hãnh》nữa, mà là《Ký ức sao Thuỷ》của Quách Đỉnh, đang chầm chậm cất giọng:

“Còn bao lâu nữa mới có thể tiến vào trái tim em, còn bao lâu nữa mới dám gần gũi em…”

Cùng với lời ca ấy, chiếc xe buýt chở Tưởng Nhất Mạt đi xa, hoàn toàn biến mất vào bóng đêm, tai nghe cũng mất kết nối, quay lại sự yên tĩnh ban đầu.

Kỷ Phục Bạch đút tay vào túi, quay người trở về, đi theo con đường lúc nãy Tưởng Nhất Mạt đã đi.

Cậu thấy sinh nhật mười tám tuổi của mình cũng khá có ý nghĩa, dù giữa trưa nghe người ta nói Tưởng Nhất Mạt ở cổng trường hôn ai đó, suýt thì tức đến phát điên.

Nhưng, kết thúc thì vẫn tốt.

Tưởng Nhất Mạt về đến nhà, mẹ cô – Văn Quyên – đang ngồi xếp bằng trên ghế sofa xem phim truyền hình, vừa xem vừa bóc hạt dưa.

Thấy cô về, Văn Quyên vẫy tay gọi: “Mau mau, con về đúng lúc lắm, sắp đến đoạn gay cấn rồi!”

Tưởng Nhất Mạt vội vàng vứt túi xuống, ngả người nằm vật vào ghế sofa, kết quả—đang chiếu quảng cáo.

Tưởng Nhất Mạt: “…”

Văn Quyên: “Quảng cáo gì mà lắm thế.”

Tưởng Nhất Mạt: “Con bảo mẹ xem trên app rồi mà, tài khoản VIP con nạp hết rồi đấy.”

Văn Quyên: “Thỉnh thoảng cũng muốn xem tivi một tí, có mấy cái quảng cáo cũng vui mà.”

Tưởng Nhất Mạt: “Đừng có mua đồ quảng cáo linh tinh trên tivi đấy nhé, lần trước mẹ mua cái dây chuyền gọi đào hoa gì đó, con đeo ra ngoài hết dẫm cứt chó thì bị chim ị lên đầu… mẹ còn cười!”

Văn Quyên: “Không cười nữa không cười nữa, hahahahaha…”

Cứ mỗi lần cô nhắc đến chuyện này, Văn Quyên lại cười đến không thẳng nổi lưng.

Tưởng Nhất Mạt: “…”

Tưởng Nhất Mạt đảo mắt nhìn quanh nhà mình một vòng, từ biệt thự nhà người ta trở về, không tránh khỏi có chút chênh lệch, nhưng cái chênh lệch này cũng quá lớn rồi — nhà cô nhìn thế nào cũng chỉ bằng… một cái nhà vệ sinh trong nhà Kỷ Phục Bạch!

Cô âm thầm tính toán trong lòng, nếu không ăn không uống làm suốt một trăm năm liệu có khả năng mua được một căn nhà như vậy không, tính xong mới nhận ra — nhà nhỏ cũng không tệ lắm, buồn tiểu đi vài bước là ngồi được lên bồn cầu rồi…

Văn Quyên cuối cùng cũng ngừng cười, ôm lấy con gái hỏi: “Hôm nay thế nào?”

Tưởng Nhất Mạt: “Ý mẹ là công việc hay gì?”

Văn Quyên: “Tất nhiên là nói đến đối tượng xem mắt của con rồi, cậu ta nói trưa nay con cho cậu ta hôn một cái.”

Tưởng Nhất Mạt “bật” dậy khỏi sofa, chưa nói đến chuyện có cần thiết phải kể việc này với mẹ cô không, anh ta cũng không nên xuyên tạc sự thật như vậy chứ?

“Gì mà gọi là con cho anh ta hôn một cái, là anh ta không nói không rằng mà hôn luôn, lại còn hôn ngay trước cổng trường tụi con, bao nhiêu học sinh nhìn thấy hết, tức chết con rồi.” Cô bực bội nói.

Văn Quyên nhíu mày: “Thật sự như vậy à? Thế thì thằng đó không được rồi, hoàn toàn không nghĩ cho con tí nào.”

Tưởng Nhất Mạt nói: “Tối nay con đã từ chối thẳng anh ta rồi, nếu anh ta gọi điện cho mẹ thì mẹ cũng nói rõ luôn, tốt nhất mắng cho một trận nữa càng tốt.”

Văn Quyên nói được, “Đến lúc đó mẹ mắng chết cái tên lưu manh thúi đó!”

Tưởng Nhất Mạt cười cười, rồi lại nhớ ra gì đó, nói: “Thôi quên đi, đừng mắng nữa, chẳng phải mẹ nói anh ta là người do chủ nhà của tiệm tạp hóa bên mình giới thiệu à, lỡ đâu mắng xong lại đắc tội với chủ nhà thì sao.”

Nghĩ cũng đúng, Văn Quyên thở dài: “Haizz, lúc đầu mẹ còn vui lắm, tưởng lần này con có thể ổn định được rồi chứ.”

“….” Tưởng Nhất Mạt nhìn TV, không nói lời nào.

Văn Quyên: “Vậy mẹ lại tiếp tục tìm cho con nhé…”

“Ôi mẹ yêu dấu của con ơi,” Tưởng Nhất Mạt uể oải ngả đầu vào đùi mẹ, dụi qua dụi lại, “nghỉ ngơi đi mà, con mới có 24 thôi, vội gì chứ?”

Cô muốn yêu là thứ tình yêu sét đánh, trúng tiếng sét ái tình, không phải kiểu bị sắp đặt rồi phải chịu một đống điều tra lý lịch như làm hồ sơ chính trị.

Văn Quyên: “Con giao tiếp quá ít, ngoài trường học là về nhà, hai điểm một tuyến. Trong trường, thầy giáo tốt đa số đã có vợ, còn lại là học sinh, sống kiểu ngày nào biết ngày nấy, đến khi con 30 tuổi rồi thì chỉ có thể quen mấy ông ngoài 30, thậm chí hơn 40. Mà đàn ông lớn tuổi ấy, đa phần đều từng ly hôn và có con riêng rồi, mẹ không lo sao được?”

Tưởng Nhất Mạt cười nói: “Vậy thì con quen trai trẻ hơn con là được rồi mà…”

Văn Quyên gõ vào đầu cô, cô rụt cổ né.

Văn Quyên nói: “Con đừng có mơ nữa, kiếm người lớn hơn, biết chăm sóc người khác. Đừng có tìm mấy đứa nhỏ tuổi hơn, đến lúc đó ngày nào cũng ở nhà bắt con hầu hạ, y như con nít chưa cai sữa cứ suốt ngày đi tìm mẹ vậy đó.”

Tưởng Nhất Mạt cười nói: “Mẹ đang nói ba con đấy hả? Ba rõ ràng còn lớn hơn mẹ vài tuổi, mà cũng có khác gì đâu? Không phải vì vậy mà hai người ly hôn rồi sao?”

Lại nói: “Cho nên, căn bản chẳng phải vấn đề tuổi tác, mà là vấn đề đàn ông. Hay là mẹ con mình sống với nhau cả đời cho rồi, đúng lúc con cũng chẳng muốn sinh con, mang đám học sinh ở trường là đủ mệt rồi.”

Văn Quyên véo má cô: “Mẹ thì không thể ở bên con cả đời được, con vẫn phải tìm một người, cứ từ từ tìm.”

Một lúc sau, bà lại nói: “Thật ra mẹ thấy cậu bạn con hồi đại học cũng rất tốt, đáng tiếc thật.”

Tưởng Nhất Mạt hồi đại học từng yêu một mối tình đầu, trước khi tốt nghiệp, gia đình bên kia phản đối họ tiếp tục bên nhau, còn bắt con trai phải ra nước ngoài học tiếp. Đối phương tuy nói là bất đắc dĩ, nhưng khi cô đề nghị chia tay thì lại lập tức đồng ý.

Tưởng Nhất Mạt: “Không có gì phải tiếc.”

Văn Quyên: “Sau đó cậu ta từng gọi điện cho mẹ.”

“...” Tưởng Nhất Mạt bật dậy: “Gì cơ?”

Văn Quyên: “Cậu ta nói lúc đó là do bốc đồng, không ngờ con lại không coi trọng cậu ta đến vậy, nói chia tay là chia ngay, nên lúc đó vì giận quá mà mới đồng ý luôn.”

Văn Quyên đưa tay vuốt tóc con gái, nói: “Mẹ nhớ lúc sáng con ra ngoài có kẹp một cái kẹp tóc, mẹ còn nói đó là cái đẹp nhất trong mấy cái con mới mua gần đây mà, sao không thấy nữa? Lại làm mất rồi à?”

Tưởng Nhất Mạt hoàn hồn lại: “Sao anh ta lại nói những chuyện đó với mẹ?”

Văn Quyên: “Có lẽ thấy mẹ dễ nói chuyện hơn con, muốn nhờ mẹ khuyên con một chút.”

“Con thì chỗ nào không dễ nói chuyện,” Tưởng Nhất Mạt rúc người vào ghế sofa, “học sinh ở mấy lớp con dạy đều nói con là người dễ nói chuyện nhất, tính tình tốt, ai cũng quý con.”

Văn Quyên cười lớn, chỉ vào cô nói: “Mẹ còn không rõ tính con à, ra ngoài thì giả vờ hiền lành, chỉ biết trừng mắt với mẹ và bạn trai, ra đường thì nhát như thỏ.”

“Làm gì có.” Tưởng Nhất Mạt nhìn về phía TV, “Quảng cáo chết tiệt sao mà dài thế?”

“Hay là… con thử liên lạc lại với cậu ta xem?” Văn Quyên dò hỏi.

Nghĩ ngợi một lúc, Tưởng Nhất Mạt lắc đầu, “Lúc đó vì giận mà anh ta có thể đồng ý chia tay con, thì sau này lỡ con đề nghị ly hôn, chẳng phải cũng đồng ý luôn sao?”

“Vậy con không thể trưởng thành hơn một chút sao, cứ hở tí là đòi chia tay? Trẻ con.” Văn Quyên nói.

Tưởng Nhất Mạt: “Con trẻ con chỗ nào chứ?”

Văn Quyên cười: “Mẹ thấy mấy người bằng tuổi con đều chín chắn hơn con, nên mẹ nghĩ con phải tìm người trưởng thành hơn, biết bao dung cho con, đừng có tìm thêm người còn trẻ con hơn mình nữa.”

Tưởng Nhất Mạt cười cười, không nói gì.

Lúc đó cô không nói thật với Văn Quyên, cô không phải vì trẻ con hay dỗi vặt mà chia tay với Vương Diễn Chi, mà là không muốn khiến anh ta khó xử nên mới chủ động rút lui.

Quảng cáo vẫn chưa hết, Tưởng Nhất Mạt hạ ánh mắt, nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại đặt trên bàn trà.

Hồi chia tay đã chặn cả WeChat, đối phương chắc chắn cũng không còn dùng số điện thoại cũ nữa.

Nghĩ vậy, cô nhìn khô cả mắt mà vẫn chẳng có gì xảy ra, đành chuyển ánh mắt lại về phía TV.

Đúng lúc này, điện thoại bỗng rung lên, khiến cô giật bắn cả người.

Quan trọng là, lại còn là một số lạ.

Không đến mức vậy chứ…

Cô nuốt nước bọt, nghĩ một lúc, rồi cầm điện thoại bước về phòng ngủ.

Cô có hơi mong chờ được nghe giọng của Vương Diễn Chi, dù sao lúc trước cũng vì nghe được giọng anh ta trong loa phát thanh của trường mà cô mới rung động.

Nhưng đồng thời cũng có chút kháng cự nếu người gọi thật sự là Vương Diễn Chi, vì khả năng họ quay lại với nhau là rất nhỏ.

Cô đổi điện thoại từ tay trái sang tay phải, rồi lại từ tay phải sang tay trái, làm hai ba lần như vậy rồi mới bắt máy: “Alo, xin chào.”

Đầu dây bên kia hơi ngập ngừng một chút, rồi nói: “Đang đợi điện thoại của ai à?”

Kỷ Phục Bạch đúng là quá nhạy bén và tinh tường, chỉ dựa vào một chút khác biệt nhỏ là đã lập tức phân tích ra điểm không ổn, rồi chọc trúng tim đen.

Tưởng Nhất Mạt sững người, vỗ mấy cái vào trán, rồi mới nói: “Kỷ Phục Bạch? Sao em có số của cô?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play