“Trước đây cô tự ghi số mình lên bảng đấy thôi, bảo ai có việc cứ tìm cô, không nhớ à?” Kỷ Phục Bạch trong lời nói mang theo chút ý cười, giọng điệu ấy như thể số điện thoại cậu lấy được là lén lút vậy.

“Ồ, có chuyện gì sao?” Tưởng Nhất Mạt hỏi, “Muốn hỏi bài à?”

Kỷ Phục Bạch: “Về nhà chưa?”

Tưởng Nhất Mạt: “Về rồi.”

Kỷ Phục Bạch: “Vậy thì tốt.”

Tưởng Nhất Mạt: “Không có việc gì nữa thì cúp máy nhé, em nghỉ sớm đi, mấy hôm nay nhớ ăn ngủ đầy đủ, chuẩn bị thi cho tốt.”

“…” Đầu dây bên kia im lặng vài giây, Kỷ Phục Bạch nói: “Em thấy tò mò.”

Tưởng Nhất Mạt hỏi tò mò gì.

Kỷ Phục Bạch: “Có phải người khiến cô tâm trí lơ đãng như thế chính là người mà cô đang đợi điện thoại không? Cả chuyện tai nghe cô làm rơi chỗ em cũng chẳng nhắc tới, hay là cô không cần nó nữa?”

Phải rồi, cô vẫn còn một bên tai nghe ở chỗ Kỷ Phục Bạch, Tưởng Nhất Mạt lại vỗ trán, nói:

“Đợi em thi xong, nếu có dịp cô sẽ đến lấy.”

Điện thoại vang lên một tiếng thở dài rất nhẹ, Kỷ Phục Bạch nói: “Cô quên rồi à, tối hôm thi xong, cả lớp với thầy cô đều có tiệc liên hoan, đến lúc đó chẳng phải là sẽ gặp nhau sao?”

Tưởng Nhất Mạt: “Ồ, đúng rồi, vậy đến lúc đó cô sẽ tìm em lấy.”

Kỷ Phục Bạch: “Người cô đang đợi gọi điện là ai, nam hay nữ, người đó rất quan trọng với cô à?”

Tưởng Nhất Mạt: “…”

Tưởng Nhất Mạt: “Ai nói cô đang đợi điện thoại, cô đang gọi điện bình thường thôi, là em cảm giác sai rồi.”

Kỷ Phục Bạch khẽ cười: “Vậy à, thế thì tốt.”

Tưởng Nhất Mạt: “Cúp máy đây.”

“Thêm WeChat đi?” Trước khi đối phương cúp máy, Kỷ Phục Bạch lại nói.

Tưởng Nhất Mạt: “Trước kia cô bảo em thêm thì sao không chịu thêm?”

Trước đây cô hay tìm mấy cán sự lớp trên WeChat, nhưng mỗi lần đến lượt Kỷ Phục Bạch thì cậu ta đều bảo cô thêm lớp trưởng rồi nhờ lớp trưởng truyền đạt lại, đúng kiểu lạnh lùng, cái tên này.

Kỷ Phục Bạch: “Giờ tốt nghiệp rồi, thêm một cái đi, sau này liên lạc cũng tiện.”

Tưởng Nhất Mạt: “Được, em thêm đi.”

Cúp máy xong, Tưởng Nhất Mạt nằm bò lên bàn, lặng lẽ nghĩ về những chuyện khi xưa từng yêu Vương Diễn Chi.

Văn Quyên ở ngoài gõ cửa phòng cô: “Mạt Nhi, mẹ đi ngủ trước nhé, dù mấy hôm nay con được nghỉ cũng đừng thức khuya nghịch điện thoại, nhớ giữ gìn mắt, ngủ sớm chút.”

Tưởng Nhất Mạt: “Biết rồi mẹ.”

Tưởng Nhất Mạt mở WeChat, chấp nhận lời mời kết bạn của Kỷ Phục Bạch, sau đó ném điện thoại sang bên, mở iPad lên, bật một tập phim trinh thám mà cô đang theo dõi gần đây, rồi cầm iPad vào phòng tắm tắm rửa.

Tắm xong, sấy khô tóc, đến khi nằm lên giường, cô mới lại cầm điện thoại, đầu tiên là vào xem trang cá nhân của Kỷ Phục Bạch.

Kỷ Phục Bạch chỉ đăng đúng một bài viết, là một bài thơ:

“Gần như chưa kịp hôn tạm biệt đã bắt đầu chờ đợi

Gió tối tháng Sáu thổi đến, sương mù ướt đẫm má

Gần như chưa kịp nói ra đã hóa thành bí mật

Bị năm tháng chôn sâu nơi đáy lòng

Chữ ấy, nói ra cũng như chưa nói

Chữ ấy, không nói cũng như đã nói rồi.”

Bài thơ này…

Tưởng Nhất Mạt liếc nhìn giá sách, xuống giường rút một quyển ra, lật tìm, quả nhiên—tìm được bài thơ gốc.

Cô nhớ bài này là vì nửa năm trước từng đọc xong quyển đó, còn đăng một đoạn cảm nghĩ lên vòng bạn bè.

Bài đăng của Kỷ Phục Bạch là lúc hai người vừa mới kết bạn WeChat. Tưởng Nhất Mạt thắc mắc, với độ nổi tiếng của cậu ta, đến giờ vẫn chưa có ai thả tim sao? Mà cái lượt thích đầu tiên lại là cô, sau hơn một tiếng đồng hồ?

Tưởng Nhất Mạt nhắn WeChat cho Tần Cần:【Sao không thả tim bài đăng của học trò cưng nhất của cô?】

Tần Cần:【? Ai cơ?】

Tưởng Nhất Mạt:【Kỷ Phục Bạch đó】

Một lúc sau, Tần Cần trả lời:【Nó đăng gì thế, sao tôi không thấy?】

Kèm theo đó là một ảnh chụp màn hình vòng bạn bè trống trơn.

Tưởng Nhất Mạt sững người, quay lại xem vòng bạn bè của Kỷ Phục Bạch, bài thơ rõ ràng vẫn còn đó.

“…”

Là chỉ để mình mình xem?

Hay là đăng xong quên chọn người bị ẩn?

Đây… rõ ràng là một bài thơ tình mà.

Tưởng Nhất Mạt lập tức bỏ thích, nhưng cảm giác kỳ lạ vừa trỗi dậy trong lòng lại không thể xua đi được.

Chắc lúc cài đặt cậu ta bấm nhầm người rồi?

Cô nghĩ vậy, cảm thấy có thể lắm, rồi lướt xem thứ khác.

Lúc này, WeChat bật ra tin nhắn mới, Kỷ Phục Bạch “xông” tới, không nói gì, chỉ gửi một sticker—

Kỷ Phục Bạch:【Chó nhỏ vẽ bằng nét, đầu hiện dấu chấm hỏi

Tưởng Nhất Mạt còn đang nghĩ nên trả lời thế nào cho hợp thì đối phương lại gửi tiếp mấy sticker khác, đều là chó nhỏ các kiểu, gắn dấu hỏi.

Cô không trả lời, cậu cứ tiếp tục gửi, đúng kiểu tra hỏi ép người.

Tưởng Nhất Mạt nhìn một loạt sticker đầy tính “trừu tượng” trên màn hình, lại nghĩ đối phương là Kỷ Phục Bạch – bình thường mặt lạnh như tiền – liền cảm thấy mình như bị gió thổi bay, thậm chí nghi ngờ cậu bị hack tài khoản, vội trả lời:【Trượt tay thôi, haha, xin lỗi nhé】

Kỷ Phục Bạch:【Trượt tay nhấn thích, hay trượt tay bỏ thích?】

Tưởng Nhất Mạt: …

A a a cái tên Kỷ Phục Bạch này đúng là…

Cô lăn lộn hai vòng trên giường, ngồi bật dậy trả lời:【Ghi bài xong chưa, thuộc bài chưa? Không muốn học thì đi ngủ, không muốn ngủ thì học tiếp, đừng nghịch điện thoại nữa】

Cớ gì cậu ta hỏi gì mình cũng phải trả lời hả!

Kỷ Phục Bạch lại gửi thêm một sticker: 【Chó nhỏ lăn lộn dưới đất

Kỷ Phục Bạch:【Thả tim lại đi mà, được không? (ánh mắt đáng thương)

Tưởng Nhất Mạt: “…..”

Tưởng Nhất Mạt: Đây là… đang làm nũng với mình???

Cô nhắm mắt lại, rồi mở ra, “cảnh tượng kinh hoàng” vẫn còn đó, thế là quay lại vòng bạn bè của cậu, thả tim lại.

Sau đó, Kỷ Phục Bạch cuối cùng cũng chịu yên lặng.

Cô lập tức thoát khỏi WeChat như chạm phải đồ nóng, vội vàng mở mấy video hài ngắn để phân tán sự chú ý.

Nói thật, Tưởng Nhất Mạt cảm thấy Kỷ Phục Bạch có hơi “sập hình tượng”, sao mà ở trên mạng lại như thế chứ!

Hai ngày sau, sự kiện lớn được cả nước quan tâm — kỳ thi đại học — chính thức bắt đầu.

Tưởng Nhất Mạt tranh thủ làm thử đề Ngữ văn, cảm thấy độ khó năm nay cao hơn năm ngoái. Khó trách thi xong môn Ngữ văn, cả nhóm bạn học đều than trời trong group.

Thế nhưng, đợi đến khi thi xong các môn sau, mọi người mới phát hiện ra là mình “than sớm quá”! So với mấy môn kia thì Ngữ văn còn chưa đến mức “biến thái”, thế là cả đám bắt đầu đùa giỡn trong group lớp rằng phải đặt trước suất học lại năm sau.

Tưởng Nhất Mạt nhận được tin nhắn từ bạn trai cũ Vương Diễn Chi vào lúc vừa thi xong môn cuối cùng.

Tiếng chuông vang lên, cô cũng vừa kết thúc ca coi thi dài đằng đẵng.

Học sinh ào ạt ùa ra, lao về phía tương lai của mỗi người.

Còn cô thì sau khi hoàn thành công tác thu dọn phòng thi, mới rời đi, rồi nộp bài thi ở văn phòng coi thi.

Từ văn phòng bước ra, điểm thi đã vắng tanh.

Cô bước đi trong sân trường yên tĩnh, nhìn vào tin nhắn ấy, hồi lâu vẫn chưa trả lời.

Vương Diễn Chi viết:【Tiểu Mạt, là anh đây, Diễn Chi. Em coi thi xong rồi nhỉ, anh nghe thấy chuông reo. Tối nay anh mời em ăn món ngon nhé, em muốn ăn gì?】

Nghe được tiếng chuông tức là đang ở gần.

Còn biết được địa điểm coi thi của cô, chắc là do mẹ cô nói cho.

Tin nhắn này giống như đang cố gắng lờ đi ba năm sau chia tay, giọng điệu chẳng khác gì lúc hai người còn yêu nhau.

Nhưng sự thật là đã chia tay rồi, lúc đó nói rất rõ ràng, anh ta cũng thể hiện rõ ràng sự khó xử khi phải nghe theo sắp đặt của gia đình mình.

Tưởng Nhất Mạt bước ra khỏi cổng trường, nhìn thấy Vương Diễn Chi – người đã lâu không gặp – đang đứng chờ bên cạnh xe.

Hiện tại anh ta mặc sơ mi trắng, quần tây đen, chuẩn “tổng tài” dân công sở.

Nhà anh ta có điều kiện, hồi đại học đã được mua xe riêng, bây giờ đổi sang một chiếc BMW 5 Series màu đen, đỗ ngay ven đường.

Vương Diễn Chi cũng nhìn thấy cô, liền sải bước đi tới.

Đúng lúc đó, điện thoại cô rung lên, hiện tên người gọi là “Tiểu Bạch”.

Tưởng Nhất Mạt còn chưa kịp nghe máy thì Vương Diễn Chi đã đến trước mặt, mỉm cười ôm lấy cô.

“Lâu quá không gặp, Tiểu Mạt.” Anh ta nhẹ giọng nói.

Tưởng Nhất Mạt khựng lại, cầm điện thoại mà lúng túng không biết phản ứng ra sao.

Tầm mắt cô mơ hồ nhìn vào khoảng không phía xa, có một khoảnh khắc, dường như thật sự quay trở lại quá khứ.

Chẳng lẽ… vẫn còn thích sao?

Ngay cả tâm trạng của mình cô cũng không phân định rõ được, nên càng không thể phát hiện — ở bên kia đường, dưới gốc hoè, có một người đang lặng lẽ đứng nhìn cảnh tượng này — Kỷ Phục Bạch vừa từ điểm thi khác chạy tới.

Cô đẩy bạn trai cũ ra.

“Chia tay mấy năm rồi, anh làm gì vậy?” Giọng cô lạnh đi, hơi nghiêng đầu sang chỗ khác, cụp mắt xuống, giữa chân mày khẽ nhíu lại.

Vương Diễn Chi trêu cô: “Cái ôm này là để bày tỏ nỗi nhớ của tác giả đấy.”

Tưởng Nhất Mạt: “…”

Vương Diễn Chi lại nói: “Anh đã đặt chỗ ở mấy quán hồi xưa mình hay đi, em chọn một cái nhé?”

Tưởng Nhất Mạt đáp: “Giờ tôi đổi khẩu vị rồi, mấy quán đó không thích nữa.”

Giọng cô có phần lạnh nhạt, Vương Diễn Chi nhận ra, liền dịu dàng dỗ:

“Lên xe rồi nói, ngoài này nóng lắm.”

Hôm nay Tưởng Nhất Mạt buộc tóc thấp một cách tùy ý, sau một ngày coi thi dài dằng dặc, không tránh khỏi vẻ mệt mỏi. Cộng thêm mấy lọn tóc rơi xuống bên má, cả người toát ra vẻ trong trẻo lại xen chút mong manh khiến người ta thấy xót xa.

Vương Diễn Chi khẽ cầm lấy một lọn tóc bên tai cô, định vén ra sau tai thì cánh tay đã bị cô gạt đi.

Anh khựng lại, thở dài nói:

“Có thời gian thì mình có thể từ từ lý luận xem hồi đó là lỗi của ai. Nhưng giờ em lên xe trước đi, dì Văn cũng đang ở trong xe, chắc chắn đang nhìn chúng ta đấy, cho anh chút thể diện đi mà.”

Tưởng Nhất Mạt lập tức ngẩng đầu:

“Anh gọi mẹ tôi làm gì?”

“Lâu không gặp, anh muốn mời dì ăn bữa cơm. Trước đây dì chẳng phải hay nấu món ngon cho anh đấy à? Em đừng phản ứng dữ vậy, làm như anh lấy dì ra uy hiếp em không bằng.” Vương Diễn Chi vừa cười vừa nói.

Tưởng Nhất Mạt nghĩ một lúc, đành theo anh ta lên xe. Cô không thèm để ý đến lời mời ngồi ghế phụ, đi thẳng đến ghế sau.

Vừa ngồi vào xe, cô đã lườm mẹ một cái. Văn Quyên mím môi cười, vỗ vỗ tay cô.

Ý tứ rõ ràng: Trưởng thành một chút, cho người ta cơ hội đi.

Văn Quyên không biết lý do thật sự khiến Tưởng Nhất Mạt chia tay với Vương Diễn Chi, vì cô cố ý giấu.

Cô không muốn mẹ đau lòng.

Chính cô đã thấy đủ rồi, chuyện mình bị nhà anh ta xem thường, cho là không xứng, đã quá đủ. Cô không muốn mẹ cũng phải chịu tổn thương vì điều đó.

Có lẽ đây là hố sâu lớn nhất giữa họ — không thể bước qua.

Vương Diễn Chi rõ ràng biết điều đó, vậy mà đột nhiên quay lại, lại còn làm những chuyện này là có ý gì?

“Tiểu Mạt, nghĩ ra ăn gì chưa?” Vương Diễn Chi hỏi.

“Tuỳ, anh chọn đi.” Tưởng Nhất Mạt đã quá mệt sau một ngày coi thi, đầu tựa vào cửa kính xe, ánh mắt nhìn ra phố xá bên ngoài.

Xe vừa rồ máy rời đi, trong tầm mắt cô loáng qua một bóng dáng quen thuộc — thiếu niên áo thun trắng, quần đen, cao ráo thẳng lưng, vô cùng nổi bật dưới ánh chiều tà.

Chỉ là gương mặt ấy, lạnh lùng u ám đến bất thường.

Tưởng Nhất Mạt sực nhớ lúc nãy cậu từng gọi cho cô, cô không kịp bắt máy, bèn lấy điện thoại ra gọi lại.

Vừa đổ chuông hai tiếng, đầu bên kia đã cúp máy.

Tác giả có lời muốn nói: Thi xong rồi, Tiểu Bạch cuối cùng cũng được giải thoát rồi, chúc mừng tốt nghiệp nhé!

Tiểu Bạch: Bà thấy tui vui không?😡

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play