Nhà hàng Vương Diễn Chi chọn là một tiệm món Quảng mà anh ta và Tưởng Nhất Mạt thường lui tới khi còn học đại học.
Xuống xe, Vương Diễn Chi mỉm cười nói với cô:
“Tiểu Mạt chắc biết tại sao anh chọn chỗ này chứ?”
Tưởng Nhất Mạt ngẩng đầu liếc bảng hiệu nhà hàng, không phản ứng gì.
Vương Diễn Chi cũng không để tâm, quay sang giải thích với Văn Quyên:
“Dì à, con và Tiểu Mạt hồi đó chính là xác lập quan hệ yêu đương ở chỗ này. Khi đó là cô ấy tỏ tình với con, hôm nay, có lẽ hai đứa mình phải đổi vai rồi.”
Tưởng Nhất Mạt không hài lòng liếc anh ta một cái, thầm nghĩ chuyện xưa như trái đất rồi, có gì đáng nhắc.
Sau khi vào phòng riêng gọi món xong, Tưởng Nhất Mạt viện cớ đi vệ sinh, tiện thể ra quầy thanh toán trước.
Cô không muốn tiêu tiền của Vương Diễn Chi, nhất là sau khi từng bị người nhà anh ta coi thường.
Trở lại phòng ăn, suốt bữa cô hầu như không nói gì, chỉ có Văn Quyên là đang trò chuyện với Vương Diễn Chi.
Thật ra Văn Quyên cũng không thân thiết gì lắm với Vương Diễn Chi, trước đây đối phương chỉ đến nhà chừng một hai lần, phần lớn là nghe Tưởng Nhất Mạt kể.
Nhưng hôm nay con gái bà lại không chịu trò chuyện, nên để không bị gượng, bà đành phải cố tìm chuyện để nói.
Văn Quyên quan tâm nhất vẫn là lần này Vương Diễn Chi về nước là tính ở lại luôn, hay rồi cũng sẽ quay lại Los Angeles.
Vương Diễn Chi không trả lời trực tiếp là sẽ ở hay không. Anh ta từ trước đến giờ luôn nói chuyện giữ kẽ, để lại đường lui.
Anh ta nói ở lại trong nước cũng có cái tốt của ở lại, còn nước ngoài cũng có ưu điểm riêng, giờ vẫn đang bàn bạc với ba mẹ.
“Đương nhiên,” anh ta nói thêm, “lần này cũng sẽ cân nhắc ý kiến của Tiểu Mạt, cho dù không thuyết phục được ba mẹ, thì hai đứa tạm thời yêu xa cũng được, luôn có cách giải quyết.”
“Trước đây đồng ý chia tay là quá vội vàng, lúc đó đang giận, hơi bốc đồng.” Anh ta thở dài.
Văn Quyên nói:
“Ý con là, nếu hai đứa quay lại, thì có khả năng vẫn phải yêu xa một thời gian. Dù sao lúc ở trên xe con cũng nói, công việc ở nước ngoài đang có khởi sắc.”
Vương Diễn Chi nói:
“Thành gia lập nghiệp, con vẫn muốn ổn định sự nghiệp trước. Như vậy cũng là có trách nhiệm với Tiểu Mạt. Khởi nghiệp ở trong nước cũng mới bắt đầu, nếu làm tốt, thì đương nhiên sẽ đặt trọng tâm ở đây, đến lúc đó ba mẹ cũng không phản đối nhiều nữa. Chỉ là trước mắt, khả năng cao vẫn phải chạy đi chạy lại.”
Tưởng Nhất Mạt cúi đầu uống canh, nghe thấy những lời như “ổn định sự nghiệp trước”, “đến lúc đó”, “tạm thời”… trong lòng vừa cười lạnh vừa thấy chua xót.
Nhưng so với hồi sắp tốt nghiệp đại học, thì mấy câu này coi như cũng đã tiến bộ rồi. Khi đó, anh ta thậm chí ngay cả những lời này cũng không nói. Tuy không nói thẳng hai chữ “chia tay”, nhưng câu nào cũng hàm chứa ý chia tay.
Anh ta luôn cho rằng mình là người biết giữ thể diện, nên cũng thích giữ thể diện cho người khác.
Còn Tưởng Nhất Mạt lại là người cực kỳ biết điều. Khi nghe rõ được ẩn ý trong lời đối phương, cô đã chủ động đặt chuyện chia tay lên bàn, và đối phương không hề có ý níu kéo dù chỉ một chút.
Giờ đây lại quay về nói rằng khi đó là “quá vội vàng”, là “bốc đồng”, Tưởng Nhất Mạt cũng không biết có nên tin hay không.
“Ba năm qua, anh có quen ai không?” Cô đột nhiên hỏi.
Đối phương vừa định trả lời, cô liền nhấn mạnh: “Em muốn nghe sự thật.”
Vương Diễn Chi: “Có.”
Tưởng Nhất Mạt: “Mấy người?”
“… Hai.” Trong mắt Vương Diễn Chi thoáng hiện vẻ chột dạ.
“Ừm.”
Tưởng Nhất Mạt không nói gì thêm, tiếp tục cúi đầu ăn cơm.
“Em chắc cũng đã quen người khác rồi, nhưng dì nói giờ em đang độc thân, nên anh nghĩ… chắc anh vẫn còn cơ hội?” Vương Diễn Chi nói.
“Ba năm nay Mạt Nhi không yêu đương gì cả, chỉ đi xem mắt vài lần, nhưng không có ai vừa ý.” Văn Quyên thay con gái giải thích.
Vương Diễn Chi ngẩn ra, tưởng đối phương vì mình mà chưa thực sự tìm người mới, cảm thấy an ủi liền nói:
“Tiểu Mạt, quay lại với anh đi, lần này anh nhất định sẽ quan tâm đến cảm nhận của em nhiều hơn.”
Tưởng Nhất Mạt thầm nghĩ, thì ra anh cũng biết trước đây anh chưa từng quan tâm đến cảm nhận của tôi, chưa từng kiên định chọn tôi, trước đây cũng từng cảm thấy tôi không phải người sẽ đi với anh đến cuối cùng.
Chỉ là sau này có người khác để so sánh, đột nhiên nhận ra tôi có vẻ vẫn còn hợp, rồi lại quay về ăn lại cỏ cũ, đúng không?
Căn phòng rơi vào im lặng, Tưởng Nhất Mạt sững người, đến khi Văn Quyên nắm lấy tay cô, cô mới hoàn hồn, phát hiện ra mình vừa nói hết những lời trong lòng thành tiếng.
Vương Diễn Chi cúi đầu im lặng một lúc, sau đó mới ngẩng lên nhìn cô nói:
“Em cũng biết mà, lúc anh quen em, anh cũng chưa từng thật sự trải qua tình yêu. Em cũng phải cho anh cơ hội để trưởng thành, cho anh thời gian để suy nghĩ lại chứ. Sao lại một lần là xử tử luôn người ta? Có cần thiết không, ai cũng là người lớn rồi, đâu phải con nít.”
Nói xong, anh ta lại tiếp lời:
“Anh biết em làm giáo viên trung học mấy năm, toàn tiếp xúc với học sinh, nên cái nhìn vẫn còn đơn giản, mọi thứ trắng đen rõ ràng. Nhưng thế giới của người lớn không phải vậy đâu. Người lớn là biết bao dung lẫn nhau, cho nhau cơ hội. Anh phạm phải cũng không phải lỗi gì mang tính nguyên tắc, có cần phải giữ mãi không buông như vậy không?”
Văn Quyên vỗ vai Vương Diễn Chi, ra hiệu cho anh ta đừng nói thêm nữa.
“Con đi vệ sinh một chút, thưa dì.”
Vương Diễn Chi liếc nhìn Tưởng Nhất Mạt, thở dài rồi rời khỏi phòng bao.
Văn Quyên nắm tay con gái, nói:
“Nó chịu quay về tìm con là có mang theo thành ý đấy. Trước hôm nay, nó đã gọi điện cho mẹ mấy lần, mẹ mới đồng ý để nó gặp con nói chuyện. Những gì nó vừa nói cũng không phải là không có lý. Có lúc con nhìn mọi việc đúng là hơi lý tưởng hóa. Không phải mẹ nói con như vậy là không tốt, chỉ là con sẽ thấy rất mệt.”
“Con nói thật cho mẹ biết, con còn thích nó không?” Văn Quyên hỏi, “Nếu mười điểm là tối đa, thì tình cảm con dành cho nó còn lại bao nhiêu điểm?”
Tưởng Nhất Mạt im lặng rất lâu, không đưa ra câu trả lời.
Nếu không thích, thì khi nghe anh ta nói đã quen hai người, sao trong lòng lại có chút khó chịu?
Nếu còn thích, thì vì sao lại không thể nghe nổi mấy lời “có lý” kia, cảm thấy những lời đó thật chói tai?
Sau đó, khi Vương Diễn Chi quay lại, ba người chỉ lặng lẽ ăn cơm, Văn Quyên chuyển chủ đề sang mấy chuyện thường nhật trong nhà, không nhắc đến những chuyện kia nữa.
Ăn xong, Vương Diễn Chi định đưa hai mẹ con về, đúng lúc đó điện thoại của Tưởng Nhất Mạt rung lên, hiện là cuộc gọi từ Tần Cần.
“Cần Cần, có chuyện gì vậy?” Cô đi ra một bên nghe máy.
“Cô Tần say rồi, cô có biết nhà cô ấy ở đâu không?”
“….” Nghe thấy giọng người bên kia, Tưởng Nhất Mạt sững người.
“Em là… Kỷ Phục Bạch? Sao lại là em?”
“Tối nay tụ họp, ăn uống đến cuối, bàn của giáo viên chỉ còn mỗi cô Tần với một nhóm giáo viên nam, thầy Đường bảo em đưa cô Tần về, nói em đưa thì an toàn hơn mấy thầy kia.”
Giọng Kỷ Phục Bạch có chút bất đắc dĩ.
Tưởng Nhất Mạt mím môi, hỏi cậu đang ở đâu.
Sau khi đối phương báo địa chỉ, cô lập tức nói: “Em đợi chút, cô bắt xe đến liền.”
Cúp máy xong, Tưởng Nhất Mạt nhờ Vương Diễn Chi đưa mẹ cô về trước, nói mình phải đi tìm một đồng nghiệp.
Vương Diễn Chi không nói gì, cũng muốn để cô có không gian suy nghĩ lại những lời mình vừa nói, nên đồng ý chở Văn Quyên về trước.
Trước khi đi, anh ta còn định ôm cô một cái, ai ngờ đối phương lùi lại một bước. Anh ta nhướng mày, đành bỏ qua.
Tưởng Nhất Mạt đón một chiếc taxi, đến nơi thì thấy Kỷ Phục Bạch đang đỡ Tần Cần đứng bên lề đường.
Tần Cần ôm cột điện, nôn vào thùng rác, thiếu niên thì một tay đỡ cô ấy, một tay đưa khăn giấy, thỉnh thoảng còn vỗ nhẹ lưng cô ấy.
Tưởng Nhất Mạt bảo tài xế đợi chút, rồi bước đến đỡ cánh tay còn lại của Tần Cần, cùng Kỷ Phục Bạch dìu cô ấy lên xe.
Cô tiện thể ngồi luôn ở ghế sau, thấy Kỷ Phục Bạch mở cửa ghế phụ cũng lên theo.
“Em về đi, trễ thế này người nhà lo đấy.” Cô nói.
“Con trai mười tám tuổi thì có gì phải lo.” Kỷ Phục Bạch lạnh nhạt đáp, “Vả lại một mình cô chắc không lo nổi cô ấy, không đưa hai người về đến nhà, em không yên tâm. Đi thôi bác tài.”
Tài xế lái xe theo địa chỉ Tưởng Nhất Mạt đưa.
Sắp đến nơi, cô vừa định lấy tiền trả thì nghe tiếng thông báo nhận tiền từ WeChat — đã bị người khác trả trước rồi.
Kỷ Phục Bạch cất điện thoại, xe vừa dừng, cậu lập tức mở cửa xuống xe, đỡ Tần Cần ra ngoài rồi bế ngang cô ấy lên.
Tưởng Nhất Mạt thấy Tần Cần say đến mức chân mềm nhũn, đứng cũng không vững, bỗng cảm thấy may mắn vì Kỷ Phục Bạch đã đi theo.
Cô cao có mét sáu, trong khi Tần Cần cao mét bảy, vẫn là Kỷ Phục Bạch cao mét chín xử lý một “con sâu rượu” mềm oặt như vậy gọn gàng hơn nhiều — cậu bế cô ấy nhẹ nhàng, sải bước dài, trông chẳng tốn chút sức lực nào.
Tưởng Nhất Mạt lục trong túi Tần Cần lấy chìa khóa mở cửa, bảo Kỷ Phục Bạch đặt người lên giường trong phòng ngủ, rồi giúp Tần Cần cởi giày, cuối cùng rót một ly nước đặt ở đầu giường.
Thấy Tần Cần hôm nay có trang điểm, cô lại vào nhà vệ sinh tìm một gói khăn tẩy trang, mang ra giúp tẩy trang cho cô ấy.
Kỷ Phục Bạch đứng một bên, hai tay đút túi, nghiêng đầu quan sát. Một lúc sau cậu hỏi:
“Cô đang rửa mặt cho cô ấy à?”
Cậu thiếu niên bình thường học gì cũng giỏi, môn nào cũng thông, không ngờ cũng có lúc ngơ ngác thế này, giọng mang chút mơ hồ nghe lại thấy đặc biệt dễ thương.
Tưởng Nhất Mạt liếc cậu một cái, khẽ cười:
“Cô đang tẩy trang cho cô ấy, chưa từng thấy con gái tẩy trang à?”
“Từng thấy mẹ em tẩy trang, nhưng em thấy bà toàn bóp gì đó ra tay rồi xoa lên mặt.” Kỷ Phục Bạch đáp.
“Chắc là dùng dầu hoặc sáp tẩy trang. Cái này là khăn tẩy trang, cũng là đồ dùng để tẩy trang, chỉ là cách dùng khác nhau.” Tưởng Nhất Mạt giải thích.
“Vậy cô thích dùng loại nào để tẩy trang?” Kỷ Phục Bạch hỏi.
“Cô dùng dầu tẩy trang, đi du lịch mới mang theo khăn tẩy trang cho tiện.” Tưởng Nhất Mạt đáp.
Kỷ Phục Bạch nghĩ một lát, rồi hỏi tiếp:
“Cô thích dùng loại dầu tẩy trang nào?”
Tưởng Nhất Mạt nói:
“Trước dùng Bobbi Brown, tẩy khá sạch, nhưng cô thấy nhũ hóa* phiền, gần đây đổi sang loại không cần nhũ hóa, tên là…”
(*) Nhũ hóa là quá trình chuyển lớp dầu trên da thành dạng lỏng như sữa để lấy đi hết dầu và bụi bẩn trên da. Như vậy, nhũ hóa dầu tẩy trang có thể hiểu là việc sử dụng một lượng nước ấm thoa đều lên dầu tẩy trang đã thoa trên mặt, sau đó thực hiện massage da mặt để dầu tẩy trang chuyển sang màu trắng hoặc dạng sữa. Nhũ hóa dầu tẩy trang không chỉ lấy đi tất cả lớp bụi bẩn, lớp trang điểm hiệu quả mà còn làm sạch lỗ chân lông.
Nói đến đây thì dừng lại, cô ngẩng lên nhìn Kỷ Phục Bạch, bật cười:
“Lạ thật, sao cô lại nói mấy chuyện này với em, em có dùng đến đâu.”
Thấy cô cười, Kỷ Phục Bạch cũng cười theo, rồi nói tiếp:
“Nhưng em thấy bình thường cô đâu có trang điểm.”
Tưởng Nhất Mạt nói:
“Nhà cô cách xa trung tâm, thường phải dậy lúc năm giờ sáng để bắt xe buýt, để ngủ thêm được vài phút thì đành hy sinh thời gian trang điểm thôi.”
Ánh mắt Kỷ Phục Bạch tham lam lướt trên khuôn mặt cô:
“Nhưng em thấy, cô để mặt mộc… còn đẹp hơn trang điểm.”
Tưởng Nhất Mạt: “...”
Tưởng Nhất Mạt: “Biết rồi, cô cũng rõ kỹ thuật trang điểm của mình chẳng ra sao.”
Kỷ Phục Bạch hơi sững người, bật cười: “Em có ý đó sao?”
Tưởng Nhất Mạt: “Thế còn có thể là ý gì?”
Kỷ Phục Bạch: “…”
Căn hộ Tần Cần thuê là dạng một phòng ngủ một phòng khách, cô ấy sống một mình, không có ai khác.
Lúc này trong phòng ngủ vô cùng yên tĩnh, hai ngọn đèn tường tỏa ra ánh sáng vàng dịu nhẹ, hai người thì thầm trò chuyện, khiến không khí càng thêm ấm áp.
Dưới ánh đèn, sườn mặt của Tưởng Nhất Mạt trông mềm mại hơn ngày thường, vừa vặn, đầy đặn.
Kỷ Phục Bạch giơ tay, giúp cô vén mấy sợi tóc rơi xuống tai, rồi từ sau tai lần đến cằm, nâng mặt cô lên, ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve.
Động tác của Tưởng Nhất Mạt khựng lại.
Kỷ Phục Bạch nhận ra, nhưng mặc kệ, vẫn vuốt ve rất chăm chú — lòng bàn tay xoa, mu bàn tay chạm, ngón tay nhè nhẹ nắn — còn nói: “Mặt cô nhỏ thật, chỉ vừa đúng bằng lòng bàn tay em.”
Tưởng Nhất Mạt tròn mắt nhìn cậu, chớp mắt mấy lần, như thể người đứng trước mặt không phải là Kỷ Phục Bạch: “Em đang làm gì vậy?”
Kỷ Phục Bạch: “Dùng hành động thực tế để nói rõ em có ý gì.”
Tưởng Nhất Mạt: “…”
Tim Tưởng Nhất Mạt đập đến hơn 180, cô nghiêng đầu tránh tay cậu, cố giữ bình tĩnh tiếp tục lau mặt cho Tần Cần: “Cô thấy em cũng say rồi, ngoan chút đi.”
Đừng hoảng, đừng hoảng.
Tưởng Nhất Mạt tự nhủ, trên người cậu cũng toàn mùi rượu, chắc là uống không ít — coi như đùa chút thôi.
Kỷ Phục Bạch bị cô gạt tay ra thì tiếc hùi hụi, sợ chọc cô giận rồi sau này không cho chạm nữa.
Lúc này, không biết Tần Cần mơ thấy gì mà bỗng mím môi khóc, hai tay nắm chặt tay Tưởng Nhất Mạt đang cầm khăn tẩy trang.
“Nhất Mạt, Lý Thanh Huy sắp kết hôn rồi, tối nay anh ta bảo là anh ta sắp cưới…”
Nghe thấy cái tên này, Kỷ Phục Bạch hơi nhướng mày.
Giáo viên dạy Toán lớp 12-1 bọn họ chính là thầy Lý Thanh Huy này.
“Xem ra, không chỉ có mình em là không ngoan.” Cậu nhún vai.
Tưởng Nhất Mạt trừng mắt nhìn cậu một cái: “Cô cảnh cáo em, đừng có đi kể lung tung.”
“Em kể cho ai chứ, em tốt nghiệp rồi mà, cô Tiểu Tưởng,” Kỷ Phục Bạch nói, “Không đúng, giờ không cần gọi cô là cô nữa, sau này mãi mãi cũng không cần, nên gọi là gì thì hợp nhỉ?”
“…” Tưởng Nhất Mạt không phản ứng.
“Tưởng Nhất Mạt?” Cậu nhìn biểu cảm cô.
“Em có thể lịch sự một chút được không?” Tưởng Nhất Mạt tức giận, “Vừa tốt nghiệp đã gọi thẳng tên tôi, đúng là tôn trọng người ta thật đấy.”
Kỷ Phục Bạch bị nói mát một câu, lại cong môi cười, cúi người xuống, ghé sát tai cô, cúi đầu nhìn đôi bông tai ngọc trai nhỏ xíu của cô:
“Chị?”
Cậu thấy hơi thở cô rõ ràng ngưng lại một nhịp, bèn nghiêng đầu cố nhìn vào ánh mắt đang tránh né của cô, khẽ cười:
“Gọi thế cô thích không, chị?”