Tưởng Nhất Mạt hơi khựng lại, rồi dùng giọng điệu bình thản và có phần chán nản nói: “Chị thấy chắc là em còn chưa mệt, đầu óc còn nghĩ được mấy chuyện vớ vẩn này, nhiều sức quá thì đi cho cái máy giặt nghỉ ngơi đi, lấy đồ em ra giặt tay một lượt.”
Cô đóng cửa lại, xoay người thở hắt ra một hơi thật sâu, đi tới giá treo đồ, lấy từ trong chiếc túi Boston màu vàng đang treo đó ra lọ kem dưỡng tay.
Vừa kéo khóa, cô lập tức chạm vào một tấm ảnh cỡ 4 inch — vị trí như thể đã được chọn sẵn, đảm bảo cô về đến nhà là nhìn thấy ngay.
Cô lật ảnh lại, Tưởng Nhất Mạt hít sâu một hơi lạnh.
Khung cảnh trong ảnh nhìn một cái là nhận ra ngay, chính là lúc họ nghỉ chân trên ghế dài.
Thiếu niên đội mũ lưỡi trai, cao ráo, dáng người rắn rỏi, một tay đỡ eo cô, để cô ngồi trong lòng mình, còn cô thì tựa vào ngực cậu, giống như chìm hẳn vào một chiếc “ghế sofa hình người”; đúng khoảnh khắc hai người nhìn nhau, chiếc khuyên tai trên tai cô phản chiếu ra ánh sáng chói lóa.
Ai chụp vậy?

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play