Tưởng Nhất Mạt cảm thấy không thể nói chuyện tiếp được nữa, cũng chẳng còn gì để nói, cô tắt bếp rồi nói: “Nấu cháo bò với rau cải cho cậu, tối ăn chút đi.”
Kỷ Phục Bạch: “Tôi không thích ăn thịt bò với rau cải.”
Tưởng Nhất Mạt: “Vậy thì đổ đi, nhưng tôi không có thời gian đổ giùm đâu, đợi bảo mẫu tới thì nhờ dì ấy xử lý giúp nhé.”
Tưởng Nhất Mạt rửa tay xong, chuẩn bị lấy túi rời đi.
Kỷ Phục Bạch bước tới chặn trước mặt cô, nhìn cô một lúc lâu, giọng mềm xuống, cầu khẩn: “Đừng đi mà, được không, em muốn chị ở lại với em.” Rồi kéo tay cô đặt lên trán mình, “Em vẫn còn sốt đây, chị nỡ lòng nào bỏ em một mình thế này, Tưởng Nhất Mạt?”
Cảm nhận vầng trán vẫn còn ấm, nhìn mi tâm đang nhíu lại của cậu, Tưởng Nhất Mạt hơi mềm lòng, nhưng trong lòng lại lần nữa tự hỏi: Mày đang làm gì vậy, Tưởng Nhất Mạt?
Cô rút tay lại, bình tĩnh nói: “Đừng dùng đạo đức ép buộc tôi, vốn dĩ tôi chỉ định nấu cháo xong rồi đi. Cậu tự ăn cơm, tự uống thuốc đúng giờ đi, cậu 18 tuổi chứ không phải 8 tuổi, tôi không có nghĩa vụ phải chăm sóc cậu.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play