Ba người ăn xong dưa hấu, cùng nhau ra cửa đến tiệm của Văn Quyên.
Văn Quyên nhìn thấy Kỷ Phục Bạch, biết cậu chính là “Tiểu Bạch” ngày xưa hay theo Tưởng Tư Nguyên đến nhà chơi, liền kích động kéo cậu lại hỏi han một hồi.
Bà nói sao chớp mắt đã lớn thế này rồi, lại nhắc đến trận động đất năm ấy dọa họ phát khiếp, rồi lại nhắc tới cha mẹ ruột của Kỷ Phục Bạch, nước mắt rưng rưng.
Tưởng Nhất Mạt đang sắp xếp kệ hàng, quay đầu lại nói: “Thôi mà mẹ, đừng nhắc mấy chuyện cũ đó nữa.”
Văn Quyên lau khóe mắt, hỏi Kỷ Phục Bạch: “Sao lần trước con về lại không nói gì?”
Kỷ Phục Bạch mỉm cười: “Con sợ có nói dì cũng không tin.”
Văn Quyên lại nhìn cậu thêm vài lần: “Cũng có thể đấy, bây giờ con khác xa hồi nhỏ quá rồi. Hồi bé tròn tròn mũm mĩm, hay ngủ trưa trên giường chị Nhất Mạt con, đang nằm ở đầu giường, ngủ một lúc là lăn xuống cuối giường.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play