Ngô Nam nói: “Khoan khoan, Bạch gia, cái câu vừa rồi của cậu là một câu liền mạch, hay là hai câu không liên quan? Cậu đừng dọa tụi này đấy nhé!”
Kỷ Phục Bạch hô xong thì thấy sảng khoái, giọng điệu thoải mái: “Tất nhiên là hai câu rồi.” Quay người sải bước rời đi: “Đi thôi.”
Trên đường về, ba bạn nữ cùng Lý Xương ngồi chung một xe, còn Ngô Nam, Kỷ Phục Bạch và Mạnh Phàm cùng hướng, nên ngồi một xe khác.
Ngô Nam xem lại mấy đoạn video đã quay, cuối cùng dừng ở vài giây lúc họ đồng thanh hô “Tưởng Nhất Mạt” và liền sau đó là câu “Anh yêu em” mà Kỷ Phục Bạch nói thêm vào. Cậu ta tua đi tua lại đoạn đó, lông mày càng lúc càng nhíu chặt.
Ngô Nam nói: “Này, Bạch gia, lần sau cậu mà còn hét lên như thế thì nhớ chấm câu đàng hoàng, cách ra một đoạn lâu lâu chút. Bây giờ nghe sao mà kỳ cục quá, tớ đăng lên nhóm lớp thì làm sao đây?”
Kỷ Phục Bạch ngửa đầu tựa vào lưng ghế, nhắm mắt lại, khóe môi khẽ nhếch: “Thì cắt bớt đi là được chứ gì.”
Ngô Nam: “Cắt ngang ngay chỗ đó thì gượng gạo lắm.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT