Tưởng Nhất Mạt: “…”
Anh vừa gọi cô là gì?
Tưởng Nhất Mạt ngẩn người nhìn Kỷ Phục Bạch một lúc, rồi cụp mắt xuống.
Nếu có thể quay lại vài giây trước, cô nhất định sẽ không nói ra câu đó.
Yêu thật là tự rước lấy bẽ bàng.
Cô tự cười thầm trong lòng.
Lúc này, giọng nói trầm thấp, mang theo từ tính bên kia lại vang lên, không biết có phải là ảo giác của cô không, mà nghe ra dường như không còn lạnh lùng như ban nãy: “Thế này đi, tôi ra cho cô giáo Tưởng một câu hỏi tự luận. Nếu trả lời khiến tôi hài lòng, hôm nay tôi nể cô một chút, nói với Lý tổng, để cô bé kia theo cô rời đi.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play