Hai người về tới khu nhà, vừa khéo gặp bà cụ hàng xóm đang ra ngoài, Tưởng Nhất Mạt vẫy tay chào.
Kỷ Phục Bạch nhận ra đó là bà cụ lần trước cho anh mượn bút và bìa giấy, cũng vội vàng chào hỏi theo.
Bà cụ vừa cười vừa nhìn qua nhìn lại hai đứa, miệng lẩm bẩm: “Tốt quá, tốt quá.”
Lên lầu, Kỷ Phục Bạch kể lại chuyện mượn bút và bìa giấy lần trước cho Tưởng Nhất Mạt.
Nhớ đến dòng chữ trên bìa giấy, Tưởng Nhất Mạt liếc mắt lườm anh: “Cái gì mà ‘người yêu tôi — Tưởng Nhất Mạt’, sau này đừng có viết lung tung nữa, ai là người yêu cậu chứ?”
Cô vừa nói, vừa bước lên bậc cầu thang tầng hai, phía sau thiếu niên nghe mà khó chịu, một tay đã ôm bổng cô xuống, chặn ngay lối đi của cô, từng bước ép sát vào góc tường, một tay chống tường, cúi đầu áp sát.
“Người Kỷ Phục Bạch yêu, viết tắt là ‘người yêu của Kỷ Phục Bạch’, cô Tiểu Tưởng, cách hiểu này của tôi không có gì sai chứ?” Anh cười khẽ, giọng lười biếng.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play