Tưởng Nhất Mạt gặp phải một người còn ngây thơ hơn cả mình, những thủ tục phức tạp vô cùng ở chỗ Vương Diễn Chi, đến chỗ Kỷ Phục Bạch lại đơn giản đến mức chỉ còn một câu nói.
Cô nhìn thấy trong mắt thiếu niên kia một tinh thần không sợ hãi trước tương lai.
Đó là sự nhiệt huyết và bốc đồng đặc trưng của tuổi trẻ, nhưng cô không thấy cảm động, mà là đáng sợ.
Vương Diễn Chi và Kỷ Phục Bạch đúng là hai thái cực.
Một người cực kỳ lý trí, suy trước tính sau, cân nhắc lợi hại.
Một người thì bất chấp tất cả, đến cả trách nhiệm và hậu quả mà một người nên gánh vác là gì cũng không biết, nhưng lại nghĩ mình có thể gánh nổi hết thảy.
Tưởng Nhất Mạt từ từ cụp mắt xuống, trong quá trình đó lấy lại giọng nói của mình, trong đêm hè oi ả lại mang theo một chút mát lạnh: “Tôi hơn cậu sáu tuổi, Kỷ Phục Bạch, cậu vẫn còn quá trẻ. Đợi đến khi cậu bằng tuổi tôi bây giờ, nếu lúc đó vẫn còn nghĩ như vậy, thì hãy nói tiếp.”
Kỷ Phục Bạch: “Rồi thì sao? Đến lúc đó chị ba mươi tuổi, có phải chị lại muốn nói ‘Kỷ Phục Bạch, đợi cậu ba mươi tuổi rồi chúng ta nói tiếp’? Chị mãi mãi hơn em sáu tuổi, mãi mãi dùng tuổi tác để đè lên em, vậy rốt cuộc em phải làm sao mới đuổi kịp chị đây?”
Tưởng Nhất Mạt: “…”

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play