Từ Bắc Kinh đến Tây Đạm phải bay ba tiếng.
Hôm Tưởng Nhất Mạt rời đi, trời oi bức suốt nửa ngày mới bắt đầu đổ cơn mưa lất phất.
Cô ngồi trong sảnh chờ sân bay, đeo tai nghe nghe nhạc. Ngoài cửa kính lớn, chiếc máy bay đi Tây Đạm đang được kiểm tra lần cuối. Từng giọt mưa lăn trên mặt kính, để lại những vệt nước kéo dài, trông như vẽ ra một tấm bản đồ.
Nếu Bắc Kinh nằm ở đầu trên bản đồ, vậy thì Tây Đạm chính là ở tận cùng phía dưới.
Thành phố ấy rất khác Bắc Kinh, nằm gần xích đạo, không có mùa đông, bốn mùa như hạ. Người dân ở đó quen ra đường với dép lê và áo ba lỗ, sự phồn hoa và phố chợ cùng tồn tại, comple và áo ba lỗ cũng là chính nó.
Nhưng Tưởng Nhất Mạt chẳng mong chờ cuộc sống sắp tới ở nơi đó, đúng hơn là, cô chẳng còn thời gian để mong chờ. Ngay cả lưu luyến với thành phố này, cô cũng không kịp nữa.
Ánh mắt cô vẫn luôn dõi theo khung cửa sổ, thỉnh thoảng, những vệt nước kia lại vẽ nên hình bóng cậu thiếu niên trong lòng cô—
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT