Văn án
Khương Thanh Yểu một sớm xuyên không, trở thành đích nữ của huyện lệnh Phủ Dương.
Mắt thấy nữ nhi ngày một lớn khôn, dung mạo khuynh thành, kẻ đến cầu hôn nối đuôi không dứt, suýt đạp vỡ ngạch cửa, huyện lệnh lại càng thêm lo lắng.
Quan trên đã có ý ám chỉ, muốn ông đưa nữ nhi tiến cung.
Huyện lệnh không nỡ, trái suy phải nghĩ, cuối cùng quyết định nhanh chóng cho nàng định thân với thư sinh nhà bên. Dù sao cũng là người nhìn từ nhỏ lớn lên, nhân phẩm không tệ, so với tiến cung lãng phí tuổi xuân thì vẫn tốt hơn nhiều.
Lo ngại đêm dài lắm mộng, chẳng bao lâu sau hai người liền thành thân.
Thành thân xong, Thẩm Quan đối với nàng hết mực săn sóc chu toàn.
Duy chỉ có một chỗ không ổn, hắn có chút tật xấu kỳ lạ: mọi sự đều phải có đôi có cặp.
Bởi vậy, ngay trong đêm tân hôn, vừa viên phòng xong, Khương Thanh Yểu nói một câu cảm tạ.
Thẩm Quan liền thản nhiên đáp không cần khách sáo, rồi lại làm thêm một lần nữa.
Không chỉ có thế, hắn còn thường xuyên ôm ôm ấp ấp, không rời tay, không rời mắt, lúc nào cũng phải cùng nàng dính chặt.
Mà bản thân Khương Thanh Yểu vốn là cá mặn lười nhác, sợ phiền phức nhất, nên đành nhẫn nhịn chịu đựng.
May thay, Thẩm Quan còn phải ôn luyện chuẩn bị khoa cử. Khương Thanh Yểu liền lấy cớ đốc thúc hắn đọc sách, bớt lui về phòng nghỉ ngơi. Nàng được thảnh thơi tự tại, mỗi ngày ngủ đến khi mặt trời lên ba sào mới chịu thức dậy.
Chỉ là thỉnh thoảng trước khi Thẩm Quan rời phủ đến thư viện, nàng sẽ gọi với theo:
“Ta muốn ăn bánh hoa quế ở cuối hẻm phố Đông.”
Thiếu niên rũ mắt, giọng đáp nhẹ như gió:
“Được.”
Khương Thanh Yểu mắt đảo một vòng, nói tiếp:
“Còn có vịt quay da giòn phố Tây, súp hoành thánh tổ yến phố Nam, phố Bắc thì…”
Chưa dứt lời, Thẩm Quan đã nhíu mày, gọi thẳng cả họ tên nàng:
“Khương Thanh Yểu.”
Thiếu niên dung mạo tuấn tú, sắc mặt rõ ràng mang vẻ không đồng tình.
Khương Thanh Yểu bèn tủi thân:
“Nhưng đêm qua chàng đã đồng ý với ta rồi mà…”
Đêm qua...
Quả thật hắn đã lăn lộn nàng không nhẹ.
Thẩm Quan vành tai đỏ bừng, rốt cuộc thở nhẹ một tiếng:
“Được. Tối nay ta mua về cho nàng.”
Mãi đến một ngày, Khương Thanh Yểu vô tình thấy trong thư phòng của Thẩm Quan một xấp thư dày cộp - đều là những bức nàng từng viết cho biểu ca thanh mai trúc mã khi còn nhỏ, có cả chiếc diều bị đứt dây năm mười tuổi của nàng, thậm chí còn có... áo yếm nàng từng làm mất.
Khương Thanh Yểu rơi vào trầm tư.
Phu quân của ta... chẳng lẽ là bệnh kiều?
(Bệnh kiều Thám Hoa lang phúc hắc - Đại mỹ nhân cá mặn nhan khống)
Lưu ý:
Góc nhìn nữ chủ: cưới trước yêu sau.
Góc nhìn nam chủ: thầm mến thành thật, sở nguyện đắc thành.
Nữ chính xuyên từ trong bụng mẹ.
Nam chính mắc chứng “khát khao tiếp xúc da thịt” với nữ chính.
P/S: Vì thích truyện này nên mình tự edit để đọc, có chỗ nào sai sót mong mọi người góp ý nhẹ nhàng, không hợp văn phong thì có thể quay đi.