Cả một buổi chiều, Khương Thanh Yểu được Thẩm Quan bầu bạn, cùng dạo quanh khắp Thẩm phủ một lượt.

Dạo xong, trong lòng nàng không khỏi dấy lên chút nghi hoặc - sao trong Thẩm phủ, vật gì cũng có đôi có cặp?

Ý nghĩ ấy chợt thoáng qua, nàng còn chưa kịp suy xét kỹ thì ngoài cửa đã có tiếng gõ vang.

Bán Hạ dẫn một phụ nhân trung niên bước vào. Người nọ dung mạo nghiêm cẩn, ít nói ít cười, trong tay bưng một hộp gấm nhỏ, hành lễ với Khương Thanh Yểu:
“Thỉnh an thiếu phu nhân.”

Bà ta xưng họ Quan, là quản sự trong Thẩm phủ hiện tại, mọi việc lớn nhỏ trong phủ đều do bà xử lý.

Khương Thanh Yểu miễn lễ, quản sự Quan tiến lên, lấy từ trong hộp ra một đống sổ sách dày cộm.

Khương Thanh Yểu hỏi:
“Đây là gì?”

Quản sự Quan cung kính đáp:
“Thiếu phu nhân, đây là công tử dặn ta, giao toàn bộ sổ sách chi tiêu trong phủ để phu nhân xem qua.”

Khương Thanh Yểu tiện tay lật thử vài trang, chữ nhỏ san sát, mới liếc qua đã hoa cả mắt.

Quản sự Quan lại tiến đến, bắt đầu trình bày:
“Đống này là sổ sách trong phủ, đống này là tư khố của công tử, còn có khế đất, khế nhà…”

Lời bà nói rành rọt, tỉ mỉ, các khoản thu chi trong phủ chia làm nội viện, ngoại viện, từ phòng bếp, phòng thêu, nhà trồng hoa đều có riêng một cuốn sổ ghi chép.

“Những sổ này ta đã phân loại giúp thiếu phu nhân, đều là ghi chép của năm nay, phu nhân có thể xem qua trước. Các cuốn còn lại vì số lượng nhiều, lát nữa ta sẽ sai người mang tiếp tới.”

“Đợi đã…” Khương Thanh Yểu cuối cùng cũng không nhịn được mà lên tiếng cắt lời.

Nàng thấy đầu óc quay cuồng, nghe nãy giờ chỉ rút ra được hai điều:

Thứ nhất, Thẩm phủ, hay nói đúng hơn là Thẩm Quan, rất có tiền, gia sản đồ sộ, hoàn toàn không giống như phụ thân nàng từng nói là sa sút. Trong tư khố của Thẩm Quan, nhà đất, ruộng vườn nhiều đến không đếm xuể.

Thứ hai, Thẩm Quan định giao việc quản lý sổ sách phủ đệ cho nàng. Ngày đầu thành thân đã đem gia sản ra bày hết, lại còn đưa cả quyền cai quản chi tiêu.

Trong khi Khương Thanh Yểu vốn hạ quyết tâm làm một kẻ lười biếng, chỉ mong ăn no ngủ kỹ, chẳng hề muốn vướng vào chuyện sổ sách chi tiêu. Đối với nàng, thời gian xem sổ chẳng bằng nằm ngủ một giấc hay ra ngoài dạo chơi.

Nàng suy nghĩ một chút rồi ôn tồn nói:
“Ta đã rõ, nhưng những sổ sách này, phiền quản sự cứ mang về trước. Ta chưa từng quản sổ sách, e là khó lòng đảm đương, lát nữa ta sẽ cùng phu quân bàn lại.”

Quản sự Quan là người nhà họ Thẩm lâu năm, theo từ kinh thành chuyển về huyện Khê Kim. Họ Thẩm là đại tộc, chi hệ phức tạp, bà từng chứng kiến nhiều sóng gió trong nội trạch, những chuyện ngấm ngầm tranh đoạt cũng chẳng ít. Bởi Thẩm Quan định dời về cố hương, mà nhà chính ở kinh thành lại không tiện rời đi, vì sợ đắc tội với người trong tộc nên Thẩm phụ Thẩm mẫu mới để bà theo cùng, phòng khi cần đến người tin cậy.

Đây là lần đầu tiên bà thấy có vị thiếu phu nhân nào, được giao cả quyền quản gia, tài vụ, lại còn kèm cả tư khố của công tử - mà vẫn hờ hững chẳng buồn nhận.

Trong bao năm quản sự, bà đã thấy không biết bao nhiêu nữ nhân vì giành quyền xem sổ mà tranh cãi ầm ĩ.

Bà Quan ngẫm nghĩ rồi liếc nhìn thần sắc Khương Thanh Yểu, thấy nàng không giống làm bộ từ chối, mới lật vài trang đã bắt đầu xoa trán nhíu mày.

Bà từng thấy không ít mỹ nhân chốn kinh kỳ, nhưng Khương Thanh Yểu mái tóc đen nhánh, mặt mày không điểm phấn son vẫn da trắng môi hồng, sắc thái kiều diễm. Dáng vẻ mệt mỏi mà vẫn khiến người sinh lòng thương xót, thanh âm lại nhẹ nhàng êm tai, quả là quốc sắc thiên hương.

Chẳng trách công tử nhà bà, không màng phản đối từ tộc họ, vẫn nhất quyết dọn về nơi đây.

Cuối cùng, bà thu hồi phần sổ sách trong phủ, chỉ để tư khố của Thẩm Quan cho Khương Thanh Yểu. Còn lại để hai người tự thương lượng.

Khương Thanh Yểu càng thấy phiền, dứt khoát bảo bà mang tất cả về. Một cuốn nàng cũng không muốn xem.

Về việc này, bà Quan giải thích:
“Thiếu phu nhân không biết, tư khố này là công tử sáng nay mới giao cho ta chỉnh lý, căn dặn phải trao tận tay phu nhân. Những năm qua, ngay cả ta cũng chưa từng được nhìn. Nay phiền phu nhân chuyển giao lại cho công tử. Nô tỳ xin cáo lui.”

Buổi chiều dạo quanh Thẩm phủ xong, trời vẫn chưa tối, Thẩm Quan chẳng khác gì một con cún nhỏ, lại lẽo đẽo theo Khương Thanh Yểu trở vào phòng.

Khương Thanh Yểu cảm thấy không được tự nhiên, trong lòng luôn nghĩ giữa mình và Thẩm Quan chưa thân thuộc gì, cũng chẳng có gì đáng để trò chuyện.

Huống hồ ở trong phòng, Thẩm Quan lại cứ thích nắm tay nàng, rõ ràng đêm qua vẫn còn là người xa lạ, hôm nay đã phải xưng hô là phu thê.

Nghĩ đến đây, nàng dứt khoát bảo Thẩm Quan đi đọc sách.

Thẩm Quan mấp máy môi, cuối cùng không nói gì, chỉ yên lặng nhìn nàng một lúc, thấy nàng không có ý thay đổi, liền quay người ủ rũ rời đi.

Phải, chính là ủ rũ.

Đó là từ mà Khương Thanh Yểu dùng để hình dung - thực ra vóc dáng thiếu niên cao ráo, áo bào thêu mây viền vàng lộng lẫy, trông thế nào cũng không gọi là "ủ rũ" được.

Nhưng chẳng hiểu sao, trong mắt nàng lại thấy mang mấy phần dáng vẻ uể oải đó.

Mãi đến tối, Thẩm Quan mới xuất hiện trở lại.

Không rõ có phải vì ban ngày nàng lộ vẻ khó chịu khi biết nơi dùng bữa cách quá xa hay không, mà buổi chiều liền có thợ đến chuyển một chiếc bàn gỗ hoa lê mới tinh vào sảnh chính trong viện hai người, nha hoàn thu dọn tươm tất. Bán Hạ đi hỏi, nha hoàn trong phủ đáp rằng: công tử nói trong phủ người không nhiều, từ nay về sau sẽ dọn bàn ăn tại viện này.

Nói cũng không sai, Thẩm phủ giờ đây, chủ nhân thật sự chỉ có hai người: Thẩm Quan và Khương Thanh Yểu.

Nhưng Khương Thanh Yểu nghĩ, hẳn là Thẩm Quan đã để tâm quan sát mình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play