Trời sắp vào mùa sương giá, lại gặp mấy ngày mưa dầm liên miên, thời tiết mỗi lúc một lạnh thêm. Vì thế, tính lười nhác của tiểu thư nhà họ Khương lại càng phát tác, chẳng buồn bước chân ra khỏi cửa.

Hôm ấy, mấy tiểu nha hoàn ra chợ mua về một giỏ than bạc lớn. Cả đám hợp sức mới khiêng được vào, đặt "phịch" một tiếng trước cửa phòng, rồi ríu rít kể lại chuyện bên ngoài.

Mỗi người một lời, tranh nhau líu lo:

“Lúc đến cổng, bậc tam cấp trước phủ ta thật là cao. May mà gặp ngay Thẩm tú tài nhà bên từ thư viện về, thấy mấy người chúng ta xách không nổi, hắn liền giúp một phen, chỉ dùng một tay mà đã nhấc bổng cả giỏ than lên rồi."

Tiểu thư nhà họ Khương vốn sợ lạnh, cứ đến độ này hằng năm, Khương đại nhân đều mua sẵn nhiều than bạc sưởi ấm. Cái giỏ kia ít nhất cũng nặng đến sáu bảy chục cân.

“Hắn còn nhấc nhẹ như không nữa kìa. Chẳng những lòng dạ tốt mà còn tuấn tú, đúng là hơn cả thần tiên trong tranh."

Một nha đầu liếc nhìn cửa phòng, phụ họa thêm: “Da hắn còn trắng hơn cả bánh tuyết."

“Phải đấy, phải đấy." Mấy nha hoàn chỉ tầm mười tuổi, miệng còn thòm thèm đồ ngọt, nghe thế liền rối rít gật đầu, làm ra vẻ sành sỏi.

Lúc này, đại nha hoàn Vân Hương nghe động tĩnh bên ngoài nên bước ra, đúng lúc bắt gặp đoạn đối thoại, cười mắng:

“Thần tiên trong tranh gì chứ? Các ngươi tham ăn thì có. Mau đi chơi chỗ khác, đừng làm phiền tiểu thư nghỉ ngơi.”

“Tiểu thư ngủ cả ngày rồi còn gì." Mấy nha đầu lè lưỡi, thấy Vân Hương giơ tay định đánh liền cười khúc khích bỏ chạy tán loạn.

Vân Hương dở khóc dở cười, lấy ít than bạc rồi vén rèm lông dày bước vào phòng.

Trong phòng đang sưởi địa long, ấm áp vô cùng. Nàng ấy bước nhanh đến nội thất, liền thấy tiểu thư nhà mình đã tỉnh giấc.

Thiếu nữ nhan sắc khuynh thành, làn da trắng mịn tựa tuyết, mái tóc đen mượt như lụa xõa xuống vai, đang tựa vào đầu giường ôm chăn. Trên má còn vương chút ửng hồng vì mới ngủ dậy. Nàng ngáp một cái, khẽ hỏi: “Ngoài kia các nàng nói gì thế?”

Vân Hương vừa thêm than vào lò sưởi, vừa thuật lại lời đám nha hoàn.

Một đại nha hoàn khác tên Bán Hạ đứng bên cạnh che miệng cười: “Cũng tại tiểu thư nuông chiều quá nên mấy đứa nhỏ mới dám bịa chuyện chọc ghẹo người.”

Khương Thanh Yểu nghe xong, ôm má cười tươi, đôi mắt cong cong như vầng trăng non, tiện tay phẩy nhẹ: “Vậy thì kêu nhà bếp làm ít bánh tuyết cho chúng ăn đi.”

Hai đại nha hoàn đưa mắt nhìn nhau, thần sắc như sớm dự liệu từ trước. Đám tiểu nha hoàn trong phủ đúng là được nuông chiều đến mức có thể trèo cây bắt chim mất rồi.

Khương Thanh Yểu xuyên đến nơi này cũng đã mười sáu năm, ký ức kiếp trước dần dần mờ nhạt, chỉ đôi khi trong giấc mộng mới chợt nhớ lại mà giật mình tỉnh giấc, mồ hôi lạnh thấm ướt cả người.

Kiếp trước nàng gặp tai nạn bất ngờ, mở mắt ra liền thành nữ nhi duy nhất vừa mới chào đời của Khương tri huyện ở triều Đại Khánh.

Phu nhân của Khương tri huyện sinh nở khó khăn nên hài tử toàn thân tím tái vì thiếu dưỡng khí. Bà mụ đang chuẩn bị báo tin dữ thì tiểu oa nhi trong tay đột nhiên cất tiếng khóc vang. Khương tri huyện khi ấy gần như ôm chặt lấy hy vọng cuối cùng của đời mình, từ đó nâng niu nữ nhi như châu ngọc, yêu thương hết mực, chỉ mong nàng bình an lớn lên.

Còn Khương Thanh Yểu thì chẳng ngờ một lần xuyên không lại đổi được người cha hiền từ, có cả một đại viện ba dãy nhà để ở, ngày ngày nha hoàn vây quanh hầu hạ - những điều này, kiếp trước dù nằm mộng nàng cũng chẳng dám nghĩ đến.

Vì thế nàng liền nuôi chí lớn, quyết tâm nằm yên làm một con cá mặn phơi nắng.

Trái thì ăn hết của ngon vật lạ, phải thì mặc hết lụa là gấm vóc đang thịnh hành, nằm ngang thì ngủ đến mặt trời lên ba sào, còn nằm dọc... không được, tuyệt đối không được, nàng phải nằm yên, làm một con cá mặn vô tích sự.

Nhưng cá mặn cũng có nỗi khổ của cá mặn.

Hôm ấy, Khương tri huyện từ nha môn về, sắc mặt nặng nề, tay chắp sau lưng đi đi lại lại trong sảnh đường, nét mặt đầy vẻ lo âu.

Khương Thanh Yểu nhận được tin ông cho gọi nên vội vàng tới. Bóng dáng mảnh mai uyển chuyển bước vào, bên trong là yếm xanh nhạt viền chỉ vàng, bên ngoài khoác áo choàng lông thỏ hoa văn cành lá, trong tay ôm lò sưởi bằng đồng thanh nhã.

Khương tri huyện nhìn nữ nhi ngày càng xinh đẹp, dù thuở nhỏ thể chất yếu ớt nhưng nay đã được nuôi dưỡng đến nước da hồng hào, tinh thần phơi phới.

Thường ngày, hễ thấy nàng là ông đều vui cười rạng rỡ, vậy mà hôm nay lại buông tiếng thở dài.

Khương Thanh Yểu nhích lại gần, lấy làm lạ: “Phụ thân gặp chuyện phiền lòng?”

Khương tri huyện lắc đầu thở dài: “Còn chẳng phải vì chuyện hôn sự của con đó sao.”

Nghe đến việc này, Khương Thanh Yểu bèn làm lơ, kéo tay phụ thân ngồi xuống ghế, vừa bóp vai vừa đấm lưng, nhoẻn miệng cười: “Chuyện ấy có gì đáng lo, nữ nhi còn muốn ở bên phụ thân thêm vài năm nữa.”

Người đến cầu thân nhà họ Khương từ hai năm trước đã nối đuôi nhau muốn phá hỏng cả bậc cửa. Khương Thanh Yểu đã đến tuổi cập kê, lại ít ra ngoài, nhưng ai đã từng gặp nàng đều tấm tắc khen ngợi. Bà mai khi giới thiệu luôn miệng nói: “Tiểu thư nhà Khương đại nhân dung mạo tựa tiên nữ, tính tình dịu dàng, cử chỉ nhã nhặn, có phong thái của chủ mẫu.” Danh tiếng ấy ngày càng lan xa.

Khương Thanh Yểu nghe bà mai tán dương mình như vậy, suýt nữa phun ra cả ngụm trà.

Nàng truy hỏi kỹ mới biết bà mai từng gặp nàng trong một buổi tiệc xuân, lúc ấy một tiểu nha hoàn vô tình bưng đổ cả mâm bánh trái, suýt làm bẩn váy áo nàng. Thế mà nàng chỉ cười nhẹ, không trách tội, rồi cáo từ về phủ. Khi rời đi, váy dài rườm rà lại không dính hạt bụi nào, đúng là dịu dàng, nhã nhặn...

Kỳ thực hôm đó nàng đã sớm chán chường yến tiệc, chỉ muốn trốn về ngủ. Trong phủ chẳng có nữ quyến, phụ thân nàng cũng không tái giá, các lời mời giao tế quan trường đều mượn cớ mời nữ nhi của ông, để thông qua nàng mà dò xét thái độ Khương tri huyện.

Lại còn gửi lễ vật, chủng loại phong phú, chỉ có thể nói "không có gì họ không nghĩ ra".

Hôm đó, nàng thật sự buồn ngủ đến không mở nổi mắt, nên mới lén sai nha hoàn bày mưu. Còn bộ váy lúc ấy là kiểu đang thịnh hành: gấm Hàng Châu dệt ánh trăng, đắt vô cùng! Nàng tiếc không muốn lấm bẩn chút nào nên mới bước từng bước chậm rãi như rùa già.

Khương Thanh Yểu kể lại chuyện ấy với phụ thân, mắt long lanh ánh nước, thêm mắm dặm muối: “Phụ thân, bình thường con thế nào, người đã nhắc cho các bà mai không dưới trăm lần, chẳng lẽ họ còn không rõ? Những kẻ kia nói lời đường mật, chắc chắn là muốn mượn thế phụ thân để mưu cầu danh lợi."

“Loại người như vậy tuyệt chẳng chân thành cầu thân, nếu gả tới đó, đến lúc chịu khổ cũng chẳng ai bênh con.”

Lời nói phóng đại có chủ đích, nàng vừa nhìn phụ thân vừa chực khóc, lại kín đáo bấm đùi cho rơi vài giọt lệ.

Một chiêu nước mắt long lanh cùng ánh nhìn cún ướt mưa này khiến Khương tri huyện lòng đau như cắt.

Ông chỉ có một nữ nhi, tất nhiên muốn dành những thứ tốt nhất trên đời cho nàng. Lật lại danh sách những nam tử từng đến cầu thân, ông chợt thấy chẳng ai vừa ý cả.

Người này không được, mặt mũi gian tà. Người kia học hành kém cỏi, quá tuổi mà chưa có công danh. Người khác lại thấp bé. Còn có kẻ trông đứng đắn, tuổi cũng hợp, nhưng phụ thân hắn lại từng bị bắt gặp lui tới thanh lâu, gia phong chẳng ra sao - tuyệt đối không thể gả!

Vị phụ thân già phiền não đến bạc đầu, thấy ai cũng không xứng với nữ nhi mình. Danh sách cầu thân ngày một mỏng đi, mà người vừa ý lại chẳng có, ông nghĩ thầm: không sao, cứ giữ nữ nhi bên mình thêm vài năm nữa, đến lúc cần, tuyển rể cũng không muộn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play