Chẳng qua hôm nay vị quan trên của Khương tri huyện đích thân tới tuần tra, trong lời nói ý tứ quanh co đều là ám chỉ ông.

Triều Đại Khánh có đến hàng trăm châu phủ, mỗi châu phủ lại quản lý nhiều huyện. Trong đó, huyện Phủ Dương trực thuộc Thái Tương châu phủ. Diện tích Thái Tương rộng lớn, đa phần huyện trấn đều được xem là giàu có sung túc, duy chỉ có huyện Phủ Dương do nằm giữa hai dãy núi, địa thế hiểm trở, đường khó bề tu sửa, việc đi lại chẳng mấy thuận tiện. Người bình thường nếu không có xe ngựa thì khó lòng đi lại, thương nhân hay di dân cũng chẳng muốn đặt chân đến, phần nhiều đều chuyển ra ngoài. Lâu ngày, nơi này liền trở thành huyện nghèo nàn lạc hậu nhất Thái Tương.

Lúc ấy, tri châu đương nhiệm của Thái Tương - Lâu Nhạc Sơn, khi đến tuần thị, liền kéo Khương huyện lệnh cùng trò chuyện:
“Ôi chà, lão Khương à, ngài làm huyện lệnh nơi đây cũng đã lâu mà vẫn chưa thăng chức. Nay trong cung sắp chọn tú nữ cho hoàng thượng, lần trước ta và phu nhân đến Phủ Dương, ngài chẳng phải còn thiết yến trong phủ để tiếp đãi sao?”

“Ta nghe phu nhân bảo, tình cờ gặp lệnh ái, sắc nước hương trời, ngài đã từng nghĩ cho nàng vào cung tuyển tú chưa? Nếu được chọn, Thái Tương ta có người vào cung làm nương nương, chẳng những ta được thơm lây, mà ngay cả ngài khéo còn được thăng chức.”
Lâu tri châu vuốt râu cười tủm tỉm, vẻ mặt đầy hàm ý.

Khương huyện lệnh tuổi đã cao, nói không muốn thăng quan tiến chức là dối lòng, nhưng lại càng không thể đẩy nữ nhi mình vào chốn nguy hiểm.

Nữ nhi nhà quan lớn như tể tướng tiến cung thì mới có cơ hội thành mẫu thân của hoàng tử, sống an nhàn lưu danh sử sách. Còn nữ nhi của một huyện lệnh nghèo nàn, một khi vào cung, e là nơi ấy sẽ trở thành lò xay thịt, đến xương cũng chẳng còn để mang về.

Trước sức ép từ quan trên, Khương huyện lệnh chỉ đành quanh co ứng phó:
“Đa tạ phu nhân yêu mến, nhưng đại nhân e là chưa rõ, tiểu nữ nhi nhà ta vì khó sinh mà suýt nữa mất mạng. Tuy trời thương cho được sống, nhưng từ đó thân thể yếu ớt, đầu óc có phần chậm chạp, nếu vào cung… chỉ e làm phật ý quý nhân, đến lúc ấy không những không được thăng quan…”
Có khi còn mất cả chức, rơi đầu cũng chưa biết chừng.

Lời nói đến đây liền dừng, Khương huyện lệnh bày ra dáng vẻ cung kính sợ sệt.

Nào ngờ quan trên không dễ bị qua mặt, Lâu tri châu ngắm ông mấy lượt, sau đó cười như có như không:
“Sang xuân năm sau tuyển tú, Phủ Dương này nhất định phải có người tham gia, nhìn đi nhìn lại, chỉ có ái nữ của ngài là hợp nhất.”

Sang xuân năm sau…

Trong lòng Khương huyện lệnh chợt chùng xuống, sắc mặt lập tức u sầu, vội vàng nói:
“Đại nhân, tiểu nữ đã có hôn ước từ nhỏ.”

Lâu tri châu thoáng nhướng mày:
“Thật vậy? Sao trước giờ ta chưa từng nghe qua.”

“Cũng vì chưa đến lúc, hôn ước định từ thuở bé, vẫn chưa công bố, vốn nghĩ chờ chọn được nơi tốt hơn thì tính sau.”
Khương huyện lệnh vừa nói vừa xoa tay, có phần ngượng ngùng:
“Nhưng dù sao cũng đã có hôn ước, danh tiếng khó giữ, người biết không nhiều nhưng nếu ngày sau tiến cung mà bị tra ra, e là đầu không giữ nổi.”

Quan trên là quan trên, tất nhiên chẳng vì hạt vừng nhỏ mà bỏ trái dưa lớn, nhưng rõ ràng trong mắt đã có phần không hài lòng - chuyện lớn thế này mà lại giấu kín, để ông ta chờ mãi mới chịu nói ra, thật giả khó phân.

Lâu tri châu chỉ cười nhạt không nói, rồi phất tay áo bỏ đi.

Khương huyện lệnh đã lỡ buông lời nên đành phải mau chóng nghĩ cách tìm một mối hôn sự cho Khương Thanh Yểu.

Lật tới lật lui trong quyển sổ cầu thân, những thiếu niên phù hợp ở Phủ Dương đều đã bị ông kén chọn nên từ chối hết rồi.

Chỉ còn một người.

Khương Thanh Yểu tò mò:
“Người nào?”

“Là thư sinh nhà bên, Thẩm Quan.”

Nhắc đến Thẩm Quan, quả thật là chuyện ly kỳ. Người này Khương Thanh Yểu từng nghe qua không dưới mười lần, từ miệng phụ thân nàng, a di, cô cô, đến cả các tỷ muội thân thiết cùng nha hoàn trong viện đều nhắc đến, duy chỉ có nàng là chưa từng gặp mặt.

Nghe nói mấy năm trước hắn chuyển đến, vừa tới đã tu sửa lại ngôi phủ đệ bỏ hoang bên cạnh. Khi ấy Khương Thanh Yểu còn hỏi phụ thân: nhà bên lớn như thế, hẳn là phủ cũ của một vị quan?

Phụ thân nàng chỉ ậm ừ rằng vị quan đó nay sa sút nên hậu nhân dọn về ở.

Từ ấy, phủ bên cạnh xuất hiện một người tên là Thẩm quan, chẳng bao lâu đã lọt vào danh ngạch đề cử của huyện Phủ Dương, thi đỗ tú tài rồi vào học tại học viện Hoành Dương danh tiếng nhất huyện.

Nghe nói các tiên sinh trong viện đều kỳ vọng vào hắn, định để hắn dự thi hương năm sau.

Khương Thanh Yểu tuy chưa từng gặp hắn, nhưng nghe từ lời người khác kể cũng đã biết rõ phần nào.

Khương huyện lệnh càng nghĩ càng hài lòng, vỗ bàn một cái:
“Thẩm Quan, Thẩm Quân Hành, học vấn tốt, dung mạo tốt, thân hình cao ráo, lại ở gần, trước kia sao ta không nghĩ đến?”

Khương Thanh Yểu cũng thắc mắc:
“Đúng đó, sao trước kia phụ thân không nghĩ đến?”

Khương huyện lệnh gãi mũi:
“Cũng tại ta thấy nhà người ta sa sút, trắng tay nghèo khó mà thôi.”

Ồ, hóa ra là chê môn đăng hộ đối.

“Nhưng không sao cả.” Khương huyện lệnh khoát tay:
“Ta từng làm giám thí cho hắn trong kỳ khảo viện, với tài học của Thẩm Quan, việc khôi phục thanh danh tổ tông chỉ là chuyện sớm muộn, người này tương lai tất có thành tựu."

Nghĩ đến dáng vẻ ung dung trầm ổn của thiếu niên anh tuấn kia giữa một đám sĩ tử loay hoay vò đầu bứt tai, Khương huyện lệnh càng nhìn càng thuận mắt, quả thực như hạc giữa bầy gà, bị ông tóm trúng.

Khương Thanh Yểu cười tủm tỉm, liền hỏi một câu chí mạng:
“Đã tài giỏi như vậy, nhà mình muốn gả, chưa chắc người ta đã chịu.”

Khương huyện lệnh trầm mặc.

Ông quay sang nhìn nữ nhi mình từ đầu đến chân.

Ưu điểm… hừm, ưu điểm là ăn uống tốt. Từ nhỏ đến lớn không để ông phải bận lòng, mỗi ngày đều đòi đổi món, mà lại không kén ăn. Còn cầm kỳ thư họa thì… chẳng cái nào tinh thông.

Thói quen sinh hoạt lại càng lộn xộn, đồ dùng qua chẳng bao giờ đặt lại chỗ cũ. Vào thư phòng ông uống trà đọc sách, cũng có thể để lại miếng bánh cắn dở, đến khi ông phát hiện thì bánh đã cứng như đá.

Nghĩ đến Thẩm Quan, nghe đâu là kẻ cầu toàn đến mức cực đoan, vật dụng đều phải có đôi có cặp, bài trí ngay ngắn, cầm kỳ thư họa đều tinh thông, học vấn lại càng không phải bàn.

Khương huyện lệnh trầm ngâm thật lâu, lại nhìn sang Khương Thanh Yểu đang nằm èo oặt như người không xương trên ghế gỗ, vừa thoải mái vừa nhàn nhã cắn hạt dưa.

Thôi, tốt nhất là tạm thời giấu đi, đợi định thân xong rồi tính sau.

Dù hợp hay không hợp, cùng lắm cũng chỉ là hàng xóm sát vách mà thôi.

Ông nuốt lời định nói, thần sắc trở nên nghiêm nghị:
“Ngày mai ta sẽ đi gặp tiên sinh của hắn, bàn cho rõ ràng.”

Ồ, tính ép hôn đây mà.

Khương Thanh Yểu trở nên hào hứng, rung đùi chờ xem trò vui.


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play