Tiên sinh dạy ở thư viện Hành Dương thuở xưa từng là ân sư của Khương huyện lệnh. Nay thấy học trò cũ tóc đã điểm sương, đứng trước mặt mình vừa lau nước mắt vừa sụt sịt, trong lòng tiên sinh khó tránh khỏi cảm giác chán chường, bèn đưa tay chỉ về căn nhà tre nơi xa xa mà nói:
“Thư sinh Thẩm đang đọc sách trong căn nhà kia, đợi y ra rồi ngươi nói chuyện, nhưng nhớ kỹ, không được ép buộc.”

Dẫu sao thì, một bên là học trò trẻ tuổi tiền đồ rực rỡ, có thể ngày sau môn sinh đầy rẫy thiên hạ; một bên là học trò cũ sớm đã không còn đường tiến thân.
Tiên sinh chẳng dại gì mà không thiên vị người có tương lai sáng lạn hơn. Nho sinh tuy nói không màng danh lợi, nhưng đôi mắt xét người cũng chẳng khác gì kẻ thường: học trò giỏi, tất nhiên quý hơn châu báu.

Huống hồ, Thẩm Quan không chỉ học hành xuất sắc mà dung mạo cũng anh tuấn phi phàm. Nếu sau này được tiến vào điện thí, chưa biết chừng lại được điểm làm Thám Hoa lang, bởi Hoàng thượng đương triều vốn nổi tiếng thích mĩ mạo.

Lại nói, khoa cử triều Đại Khánh lấy cử nhân, mỗi châu phủ đều có số danh ngạch nhất định, mà khi tiến đến khoa thi tiến sĩ, danh ngạch vào kinh càng quý giá như vàng. Thẩm gia sa sút, không có thân thích quyền quý chống lưng, năm ấy dọn về Phủ Dương cũng bởi ở Huyện Khê Kim trước kia, chỗ dựa quá nhiều, đến cả danh ngạch cũng bị cướp sạch.

Nhưng nếu kết thân cùng nữ nhi huyện lệnh, vậy thì không còn ngại chuyện bị tranh danh ngạch nữa.

Tiên sinh bụng dạ ranh mãnh, âm thầm tính toán vì học trò mình. Còn Khương huyện lệnh lại sợ ngày dài sinh biến, lo nữ nhi bị đưa vào cung, e là đầu cũng chẳng giữ nổi.

Một người lo trước, một người toan sau - hai bên đều có tính toán.

Đợi Thẩm Quan vừa bước ra, cả hai liền nhào tới, một trái một phải nắm lấy tay thiếu niên, tranh nhau nói chuyện hôn sự.

Bên phải là Khương huyện lệnh cúi đầu nói nhỏ vào tai phải của hắn: “Thẩm công tử à, ta biết vì sao ngươi về Phủ Dương. Nếu đáp ứng việc này, ta sẽ có chỗ hậu đãi.”
Bên trái là tiên sinh ghé sát tai trái, thúc giục: “Ngốc tử, mau gật đầu đi, sau này khỏi lo người khác giành mất danh ngạch.”

Hai bên cùng lúc nói, ong ong như muỗi vẳng bên tai, khiến đầu Thẩm Quan đau nhức.

Hắn bèn hất tay cả hai người, mặt không đổi sắc, ngữ khí bình tĩnh hỏi rõ:
“Định thân? Là cùng tiểu thư Khương phủ, Khương Thanh Yểu?”

Hắn chậm rãi nói từng chữ từng câu.

Khương huyện lệnh không ngờ phản ứng của hắn lại nghiêm túc như vậy, ông ngây ra giây lát rồi gật đầu, còn chưa quên tâng bốc:
“Phải. Tiểu nữ nhà ta dung mạo mỹ lệ…”
Vừa nói được nửa câu, định thao thao kể tiếp những lời ca ngợi đã chuẩn bị sẵn nào là: “đẹp tựa tiên nữ, đoan trang hiền hậu, nết na dịu dàng…”

Ai ngờ thiếu niên đã cắt lời:
“Được.”

Khương huyện lệnh và tiên sinh đưa mắt nhìn nhau, cả hai đều gãi đầu ngạc nhiên.

Đồng thanh hỏi lại:
“Cái gì?”

Thẩm Quan vẫn bình thản:
“Ta đồng ý việc hôn sự này.”

“Nếu không còn chuyện gì khác, ta xin phép trở vào học.”

Dứt lời, thiếu niên ôm sách xoay người rời đi, tai đỏ không chừa mảng trắng nào.

Hai người còn lại chẳng hề để ý đến chi tiết đó, chỉ đăm chiêu nghĩ mãi - sao lại dễ dàng đồng ý thế này?

Khương huyện lệnh mắng thầm: Hừ, hạng người dễ dãi như thế, sao xứng với nữ nhi ta?
Rõ ràng ông đã chuẩn bị cả trăm lời lẽ để tán dương Khương Thanh Yểu, vậy mà đối phương lại vội vàng nhận lời như sợ mất mối, chẳng lẽ có bệnh gì khó nói, không ai thèm lấy, vừa đưa mồi đến liền nhào tới đớp ngay?

Còn tiên sinh thì giận tím mặt:
Thẩm Quan ơi Thẩm Quan, những điều vi sư dạy ngươi về tiết tháo thanh cao của kẻ sĩ, hóa ra đều đổ vào bụng chó cả rồi. Vừa nghe là nữ nhi huyện lệnh liền lập tức đồng ý, chẳng để ta có cơ hội bày ra một trăm điều lợi khi kết thân, cứ như sợ chim đến tay lại bay mất vậy!

Hôn sự đã định, hai người ôm một bụng tâm sự của riêng mình mà rời đi.

Về đến phủ, Khương huyện lệnh tuy tạm yên lòng vì đã lo xong chuyện nữ nhi bị chọn tiến cung, nhưng càng nghĩ càng thấy lấn cấn, bèn lập tức sai người đi dò la Thẩm Quan.

Tin tình báo đưa về, từ đầu chí cuối đều nói Thẩm công tử là người giữ mình trong sạch, quanh năm chỉ thấy lui tới hai nơi: Thẩm phủ và thư viện - một thiếu niên tốt, mẫu mực!

Khương huyện lệnh nghe xong khẽ gật đầu:
“Chắc là ta đa nghi rồi… Xét cho cùng, nữ nhi nhà ta xinh đẹp như vậy, nếu chẳng phải bị Lâu Nhạc Sơn ép quá gấp gáp, thì đâu đến mức vội vã định thân.”

Ông nhìn nữ nhi, càng nhìn càng thấy vừa mắt, đáy lòng như tẩm mật.
Không hổ là nữ nhi ta!

Thế nhưng cảm giác yêu chiều ấy liền tan biến khi phát hiện giữa sách trên án có mảnh bánh điểm tâm đã cắn dở từ hôm nào.

Khương Thanh Yểu được gọi đến, ngoan ngoãn ngồi chép sách, nhân đó cũng hay tin: mình đã được định hôn sự.

Tuy lòng nàng rộng rãi, nhưng nghe xong cũng không khỏi buồn rầu. Nàng vốn không mong thuyết phục được phụ thân đừng gả mình ở cái thời đại này, nhưng cũng nghĩ có thể kéo dài thêm vài năm nữa, nào ngờ hôn sự lại đến đột ngột như vậy, hơn nữa là do bị thế lực bức ép, không thể không gả.

Một mối hôn sự mù mịt, chưa hề gặp gỡ, chưa từng trao lời.
Nhưng nếu phải vào cung thì nàng thà chọn thành thân còn hơn.

Khương huyện lệnh nhìn vẻ u sầu của nữ nhi thì trong lòng mềm nhũn.
Ông thương nữ nhi, để tâm tới từng biểu cảm nhỏ nhoi. Trước nay nàng nói đông nói tây, thêm mắm dặm muối để từ chối bao nhiêu mối cầu thân, ông đâu phải không nhận ra được chút tâm tư kia?

Nhưng mà quan trên đè chết người dưới, đạo lý ấy, chẳng ai tránh nổi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play