Nếu Tri châu phủ Thái Tương thật muốn ra tay, tất có vô vàn lý do đường đường chính chính khiến Khương huyện lệnh khó lòng kháng cự.

Lúc này sự tình vẫn có thể xoay chuyển, thừa lúc còn kịp, sớm định ra hôn sự, kể cũng là chuyện may mắn.

Khương Thanh Yểu xưa nay ít ra khỏi cửa, cũng chưa từng bước chân vào quan trường, chẳng hiểu đạo lý "quan trên ép chết người dưới" lợi hại ra sao.

Khương huyện lệnh đột nhiên hứng chí, bèn giảng giải cho tiểu nữ nhi chưa từng bước chân vào thế sự. Giảng một hồi, ông lại đập tay lên trán, giật mình hô:

"Ôi chao! Tên lòng dạ đen tối kia tháng sau còn muốn đến Phù Dương tuần tra, vạn nhất lúc ấy nghĩ đến chuyện này thì rắc rối to. Ai biết hắn có giở trò gì không?"

"Nhanh! Nhanh đi gọi quản sự lại đây, tra xem ngày nào là ngày hoàng đạo gần nhất."

Khương Thanh Yểu: “…”

Kính thưa phụ thân, người có thể thương cảm thêm cho nữ nhi một chút được không…

Khương huyện lệnh nào có để tâm nhiều như vậy, ông lên nha môn mà đầu óc cũng chỉ quanh quẩn chuyện hôn sự, cơm chẳng buồn ăn, trà chẳng thiết uống.

Một ngày nọ xử mấy vụ án vặt, đến gần giờ ra về thì có một phụ nhân trẻ tuổi đến báo án, nói rằng trong nhà mất trộm hai lượng bạc:

“Gói trong tấm vải xanh, giấu dưới gầm giường. Vốn định lấy nó làm học lễ cho nhi tử ở thư viện, ai ngờ hôm nay nhận việc giúp phu nhân nhà họ Lý cắt may áo, kiếm được mười đồng tiền, về nhà định giấu cùng chỗ thì phát hiện hai lượng bạc không cánh mà bay.”

Phụ nhân họ Diệp, tay vẫn nắm chặt mấy đồng tiền lẻ. Tấm vải cũ xanh sờn, không biết đã giữ gìn bao lâu. Đôi mắt nàng ngấn lệ, vội vã chạy đến nha môn cầu cứu.

“Đại nhân. Xin ngài hãy bắt tên trộm ấy giúp ta."

Nàng vừa khóc vừa níu lấy áo Khương huyện lệnh, định quỳ sụp xuống đất.

May có huyện úy Nhạc Thành Tế đứng bên kịp thời ngăn lại, giọng ôn hòa:

“Phu nhân đừng vội, cứ từ từ nói rõ. Ngoài phu nhân ra, còn ai biết chỗ cất giấu bạc không?”

Diệp Hương Xuân trấn tĩnh lại, hồi tưởng kỹ càng: “Không, ta chẳng kể với ai cả.”

Nàng vừa nói, thư lại của nha môn cầm bút ghi chép từng lời.

“À, ta nhớ ra rồi, có lần ta nói với nhi tử, rằng đấy là tiền lễ học của nó.”

Khương huyện lệnh liếc nhìn Nhạc Thành Tế, hai người hiểu ý. Nhạc huyện úy lên tiếng:

“Vậy là rõ rồi. Từ lúc phu nhân đi may áo đến lúc trở về chỉ chừng hai ba canh giờ, lại giấu chỗ kín như vậy, sợ rằng kẻ ra tay là người quen.”

“Phu nhân cứ về hỏi thử tiểu công tử xem, liệu có kể lại chuyện ấy với ai không?”

“Phải, phải, lời này có lý. Ta sẽ hỏi lại nó.” Diệp Hương Xuân lẩm bẩm, nói xong liền định rảo bước về.

Khương huyện lệnh gọi nàng lại, thấy nàng bước đi cà nhắc, trên váy áo có bụi bẩn và vết xước, đoán trên đường gấp gáp đến nha môn đã ngã một phen.

“Lệnh lang có phải là Diệp Hàng, học trò ở thư viện Hành Dương không?”

Diệp Hương Xuân dừng bước. Khương huyện lệnh tiếp lời:

“Học nghiệp của lệnh lang không tệ, tiên sinh thư viện từng nói với ta, người rất kỳ vọng vào lệnh lang.”

Phụ nhân trẻ tuổi đôi mắt sáng rỡ, xoa hai tay đầy vẻ lo lắng: “Vậy thì tốt, vậy thì tốt. Đứa nhỏ này chưa từng kể về chuyện học hành với ta.”

“Ta biết nhà phu nhân ở cuối ngõ Trường Lộ, trùng hợp đường ta về cũng ngang qua đó.”

Thế là Khương huyện lệnh tiện đường tiễn Diệp phu nhân về nhà, mặc cho đối phương nghìn lời cảm tạ, sau đó mới hồi phủ. Vừa về tới cửa phủ, liền trông thấy một thiếu niên tuấn tú đứng chờ trước cổng, dáng người thẳng tắp như cây tùng trước gió.

Thẩm Quan bước lên hành lễ.

Khương huyện lệnh đánh giá hắn, trong lòng vừa ý nhưng ngoài mặt không lộ, chỉ thản nhiên hỏi:

“Có chuyện gì? Vào trong rồi nói.”

Bước đến đại sảnh, nha hoàn bưng điểm tâm và trà nóng lên.

Khương huyện lệnh hỏi: “Ta sai quản sự chọn ngày lành gửi đến, ngươi xem qua cả rồi chứ?”

Thẩm Quan quả đúng là vì việc này mà đến:

“Vãn bối đã xem. Chỉ là có điều muốn thỉnh giáo.”

Hắn thu liễm thần sắc, nghiêm túc nói: “Hôn kỳ định quá gấp, không biết Khương tiểu thư đã tỏ tường chưa?”

Khương huyện lệnh nheo mắt nhìn hắn, im lặng hồi lâu, sau đó lại hỏi ngược:

“Nàng biết thì sao, không biết thì thế nào?”

Nhạc phụ khảo nghiệm hiền tế - câu hỏi đầu tiên.

Thẩm Quan đáp:

“Nếu Khương tiểu thư đã rõ, tất sẽ y theo hôn kỳ mà kết thành lương duyên. Nếu chưa hay biết, kính mong đại nhân thẳng thắn nói cho nàng, tránh để sau này đôi bên sinh ra hiềm khích. Vãn bối mạo muội dò hỏi hôm nay, chỉ để ngày sau nếu tiểu thư có truy vấn thì ta có thể đường đường chính chính hồi đáp, chứng minh bản thân chưa từng che giấu.”

Khương huyện lệnh nghe mà thầm hiểu: họ Thẩm này tuy lời lẽ trau chuốt nhưng ý chính là: Dù Khương Thanh Yểu có biết hay không, hắn vẫn muốn thành hôn.

Nếu nàng không biết thì nhờ ông làm công tác tư tưởng, tránh về sau ảnh hưởng đến tình cảm phu thê. Mà nay hắn hỏi trước, sau này xảy ra vụ gì cũng có thể đổ lên đầu ông già. Tóm lại, không để Khương Thanh Yểu hiểu lầm hắn là được.

Khương huyện lệnh thực sự bị chọc cười.

Bộ dáng khách sáo chẳng giữ được nữa, ông bật thốt: “Ngươi tính toán cũng chu đáo đấy."

Dù vậy, ông vẫn giải thích:

“Thanh Yểu đã biết. Ta chọn ngươi, chỉ vì biết rõ gốc tích. Tuy chưa hiểu tường tận con người nhưng cây tốt không sinh trái xấu. Khi tổ phụ ngươi còn tại thế, từng có ơn tri ngộ với ta. Ngươi thuở nhỏ sống ở kinh thành, cảnh dơ bẩn thấy cũng chẳng ít. Ta sao nỡ để Thanh Yểu tiến cung?”

Trong cục diện quyền thế, ắt phải có nhân nhượng.

Hôn sự giữa hai nhà Khương - Thẩm định đoạt chóng vánh, ngoài chuyện nhỏ kia, mọi việc tiến hành suôn sẻ. Hai nhà công bố ra ngoài rằng đây là mối hôn sự từ thuở nhỏ đã định. Khương huyện lệnh diễn trọn vai, còn cho người giả làm “kẻ biết chuyện”, lan truyền khắp đầu đường cuối ngõ rằng đôi bên thuở bé đã có lời hứa hôn. Vậy nên dù gả gấp, thiên hạ cũng chẳng thấy đột ngột.

Cả huyện Phù Dương đều đã hay tin, bạn khuê phòng của Khương Thanh Yểu cũng tới thăm trong ngày.

Người ấy là Nhạc Vi, trưởng nữ thứ xuất của huyện úy Nhạc Thành Tế. Phụ thân nàng là cấp dưới trực tiếp của Khương huyện lệnh, quyền hành không nhỏ, nhưng trong lòng vẫn không phục, thầm mong có ngày được thăng lên thay thế Khương huyện lệnh, ngoài mặt thì vẫn một mực cung kính.

Bởi thế, Nhạc Vi cũng bị dạy dỗ nghiêm ngặt.

Nghe nàng kể, mỗi lần đến thăm Khương Thanh Yểu, phụ thân nàng ấy đều căn dặn:

“Vi Vi à, phụ thân làm huyện úy nhiều năm, cần mẫn không nghỉ ngơi, nhưng huyện Phù Dương nghèo nàn lạc hậu, muốn thăng chức chẳng dễ. Càng là như vậy, càng phải cẩn thận giữ mình, đừng để người khác bắt lỗi. Bằng không, cơ hội tới, lại thành vuột mất.”

Khương Thanh Yểu vừa nhấm nháp miếng điểm tâm, vừa tiếp lời:

“Phụ thân không ngăn con kết giao với Khương gia tiểu thư, chỉ dặn con đừng học theo tính lười biếng của nàng, kẻo lúc ấy kêu trời trời chẳng thấu, kêu đất đất chẳng hay.”

Nhạc Vi bị nàng chọc cười, lấy tay che miệng, chỉ vào nàng:

“Ngươi bắt chước phụ thân ta ngày một giống hơn rồi đó."

Hai người: một thì như thanh trúc đoan trang, cầm kỳ thi họa đều tinh thông, đi đứng theo khuôn phép. Nghe đâu phụ thân Nhạc Vi còn mời được cung nữ già dạy lễ nghi cho nàng ấy.

Người còn lại thì như xương mềm, tựa đâu ngả đó, nay lại nghiêng sang dựa vào Nhạc Vi đang ngồi ngay ngắn bên cạnh.

Vậy mà họ vẫn hợp nhau lạ lùng, thật lòng đối đãi với nhau. Khác hẳn phụ thân đôi bên: ngoài mặt hòa khí, bên trong ngầm đấu đá.

Nhạc Vi nói: “Tuy có phần gấp gáp nhưng đây là mối hôn sự tốt.”

Nàng biết rõ nội tình, Khương Thanh Yểu cũng chẳng giấu nàng. Nhạc Vi còn biết, Thanh Yểu thậm chí chưa từng gặp mặt Thẩm Quan, vậy nên nào có chuyện đính ước từ nhỏ.

Có giấu cũng chẳng giấu được. Nhưng Thanh Yểu tin nàng ấy, Nhạc Vi cũng rất vui lòng giúp đỡ.

“Ta nhờ mấy tỷ muội có huynh trưởng học tại thư viên Hành Dương dò hỏi rồi. Người này không có thói xấu, chỉ chăm chú đọc sách thánh hiền, rất thành thật đấy.”

Nói xong, Nhạc Vi từ bên cạnh kéo ra một xấp tài liệu cao đến nửa người, "phịch" một tiếng đặt lên bàn trà.

Miếng điểm tâm suýt nữa rơi khỏi miệng Khương Thanh Yểu. Nàng lắp bắp mãi không ra lời. Nhạc Vi đưa cho nàng chén trà. Uống xong, điểm tâm cũng vừa hết.

Nàng chớp mắt vài cái, vỗ tay tán thưởng:

“Đúng là quá tốt rồi."

“Tiểu Vi à, ngươi thật lợi hại, nghĩ cho ta từng chút một. Ngươi là khuê hữu tốt nhất, tốt nhất, của ta. Ta muốn làm bạn với ngươi cả đời."

Khương Thanh Yểu nói liền một mạch không ngừng, rồi ôm mặt, đôi mắt long lanh sáng rỡ, tuôn trào những lời ngọt ngào đến tan chảy, còn hôn chụt lên má Nhạc Vi một cái.

Nhạc Vi được nàng khen đến lâng lâng, hiếm khi không trách nàng vừa ăn điểm tâm xong đã hôn mình. Nàng ấy mang theo một lòng ngọt lịm như mật, trên đường về vẫn cứ nhớ mãi những lời khen ngợi kia Thanh Yểu.


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play