Sau khi Nhạc Vi rời đi, Khương Thanh Yểu dùng bữa trưa xong lại ăn thêm ít bánh ngọt. Ăn quá no khiến bụng đầy ứ, mắt díp lại, nàng định vào trong nghỉ một lát.
Lúc ấy, Bán Hạ và Vân Hương ôm một xấp tài liệu dày cộm bước vào.
“Tiểu thư, đống này đặt ở đâu đây?”
Khương Thanh Yểu thuận tay chỉ về mấy rương chất tạp vật trong góc.
Hai người đặt xong, còn chưa kịp lui ra đã thấy tiểu thư như đang do dự, đi được mấy bước đến cửa nội thất lại đột ngột dừng lại, thần sắc khó hiểu.
Sau đó, nàng buông lời khiến hai nha hoàn nghe mà không khỏi sửng sốt.
“Chuẩn bị bút, giấy, nghiên mực cho ta.”
Hai người ngơ ngác nhìn nhau, một kẻ nhíu mày ngoáy tai, kẻ kia quay đầu ngó ánh mặt trời xem đã mọc từ hướng nào.
Mãi đến khi Khương Thanh Yểu lặp lại lần nữa, hai nha hoàn mới hoảng hốt chạy đi chuẩn bị.
Vì chuyện này xưa nay hiếm thấy trong quãng đời làm nha hoàn của hai người nên lúc chuẩn bị đều lóng ngóng, chậm trễ một hồi lâu.
Khương Thanh Yểu trầm mặc nhìn tờ giấy hồng tiên đặt trước mặt, bên cạnh là nghiên mực phủ bụi xám tro.
Nếu nàng nhớ không lầm thì giấy hồng tiên thường dùng để viết thư tình, còn nghiên mực này, sao đã phủ bụi cả rồi?
Nói ra cũng hổ thẹn, Khương Thanh Yểu dù đã xuyên tới thế giới này được mười sáu năm, phụ thân cũng từng mời không ít tiên sinh dạy dỗ. Thế nhưng vì bản tính lười biếng, chữ viết bằng bút lông của nàng chẳng khác nào chó gặm.
Các tiên sinh không chịu nổi, đánh bằng thước trúc cũng chẳng ăn ai, cuối cùng tức giận bỏ đi hết lượt này đến lượt khác.
Khương huyện lệnh về sau đành buông tay, nhìn nữ nhi tay đỏ rát lại đau lòng, dứt khoát mắt nhắm mắt mở, mặc nàng dùng than viết chữ.
Không học thì thôi, miễn sao nàng vui vẻ lớn lên là được.
Nhưng hôm nay, chuyện nàng cần viết lại khác.
Là việc nghiêm túc, nếu còn dùng bút than thì chẳng ra thể thống gì.
Bán Hạ tò mò hỏi: “Tiểu thư định viết gì mà trịnh trọng như vậy?”
Khương Thanh Yểu thần thần bí bí đáp: “Là hiệp ước trước hôn nhân.”
Bán Hạ ngẩn ra: “Hiệp ước trước hôn nhân là cái gì?”
Vân Hương lanh lợi hơn, đảo mắt một vòng đã đoán ra manh mối: “Tiểu thư định viết cho vị công tử sắp thành thân với người sao?”
Khương Thanh Yểu gật đầu chắc nịch. Hai nha hoàn vừa nghe liền hào hứng hẳn lên, hết sức nghiêm túc giúp nàng mài mực, còn chen nhau đứng hai bên xem nàng viết gì.
Nhưng nhìn mãi vẫn không hiểu nổi nét chữ như gà bới của tiểu thư.
Vân Hương nhíu mày đọc lắp bắp: “Hôn... trước... lâm... nếu là quân tử... hòa ly rồi... viên phòng?”
“Tiểu thư. Sao hòa ly xong lại còn viên phòng được?” Bán Hạ cũng đọc đến hoa mắt chóng mặt.
Gì mà loạn cả lên thế này.
Khương Thanh Yểu tức đến phát điên, đành phải đọc từng chữ giảng giải cho rõ ràng:
“Hiệp ước trước hôn nhân: Chàng và ta vì áp lực bên ngoài mà thành thân gấp gáp, vốn chẳng phải tâm ý đôi bên. Nếu là bậc quân tử, chỉ làm phu thê trên danh nghĩa, không động phòng. Chờ sau khi mọi việc lắng xuống, liền hòa ly, ai nấy yên bình.”
Nàng nghĩ rất đơn giản, cẩn thận gấp tờ hồng tiên lại, chỉ mong sau kỳ tuyển tú năm tới, mọi sự lại trở về như cũ.
Vì thế đêm trước ngày thành thân, nàng không quên căn dặn kỹ Vân Hương và Bán Hạ: nhất định phải đặt tờ hiệp ước này vào trong ống tay áo của hỉ phục.
Ngày Khương Thanh Yểu và Thẩm Quan thành thân chính là ngày hai mươi hai tháng Chạp, trời trong nắng đẹp, là ngày lành tháng tốt khó gặp.
Khương huyện lệnh cai quản phủ Dương đã mấy chục năm, xử án công minh, sự vụ đều tự mình gánh vác, ít khi sơ sót, càng không hề chìm đắm tửu sắc, vơ vét của công.
Quả là một vị quan thanh liêm chính trực, được bách tính yêu mến.
Nay tiểu nữ nhi độc nhất của huyện lệnh phủ Dương xuất giá, suốt dọc đường từ nhà đến phủ Thẩm, tiếng pháo rộn ràng, đèn đỏ treo cao, đều là dân chúng tự phát treo trước cửa. Kiệu hoa đi đến đâu, người người nô nức đi cùng tân nương đến đó, khắp nơi tưng bừng náo nhiệt.
Kiệu hoa đi qua phố Nam An, đoàn tùy hành gõ chiêng trống rầm rộ, rải kẹo và tiền mừng khắp nơi, cuối cùng ra khỏi ngõ Tùng Vân, giữa bao lời chúc tụng hân hoan mà bước vào Thẩm phủ.
Phụ mẫu Thẩm Quan vì tuổi cao sức yếu, tay chân bất tiện nên đang ở lại huyện Khê Kim, không thể đến dự lễ. Để tỏ lòng coi trọng hôn sự này, họ đã sai người mang sính lễ và thư chúc mừng tới.
Trong thư, lời lẽ chân thành tha thiết, nói rõ lý do không thể đích thân đến nơi. Đồng thời cũng viết rằng, thường nghe Thẩm Quan nhắc đến huyện lệnh phủ Dương trị dân công bằng nghiêm minh, đã ngưỡng mộ từ lâu. Nay hai nhà kết thành thông gia, thực là đại hỷ, chẳng khác nào một đoạn giai thoại đẹp.
Cùng với thư chúc, là một đoàn xe ngựa chở lễ vật dài dằng dặc, kết hoa buộc lụa đỏ, tổng cộng có đến tám mươi tám rương.
Vì phủ Khương và phủ Thẩm liền kề, Thẩm gia lại không có trưởng bối chủ trì, Khương huyện lệnh vỗ bàn một cái, dứt khoát tổ chức hỉ yến hợp hai nhà làm một.
Trước cửa hai phủ đặt sẵn tiệc rượu đón khách, hôm nay ai đến cũng là khách quý. Những thân thích gần gũi thì được mời vào phủ, bày tiệc riêng tiếp đãi.