Sau khi bái thiên địa, Thẩm Quan theo chân Khương huyện lệnh đi mời rượu từng bàn khách. Trong tiệc, ánh mắt của khách hứa không ngừng dừng lại trên người Thẩm Quan - quả thực là quân tử nho nhã, khí độ thong dong, thân mặc hỉ phục đỏ thắm lại càng tô thêm vẻ tuấn tú, dung mạo như ngọc.

Thẩm Quan có mời một vài đồng môn trong thư viện, đều là những thư sinh đọc sách thánh hiền, tiệc rượu không ai ép uống, nhấp vài chén nhạt đã là nhiều. Chỉ là ai nấy đều vui đùa trêu ghẹo hắn:

“Quân Hành, thường ngày ngươi chỉ biết đèn sách, chẳng màng chuyện ngoài, không ngờ lại là kẻ đầu tiên trong bọn ta thành thân.”

Người vừa nói lấy trà thay rượu, chúc một chén.

Thẩm Quan chỉ cười, tự tay rót rượu đáp lễ. Đôi tai trắng nõn đã ửng đỏ, không rõ do men say hay vì bị chòng ghẹo.

Mãi đến khi trời sẩm tối, hắn mới bước vào tân phòng.

Rõ ràng không ai ép uống, nhưng hắn chén nào cũng không từ chối, thành ra men rượu đã ngấm.

Tuy uống không ít nhưng bước chân hắn vẫn vững vàng khoan thai. Đến khi đuổi lui hết nha hoàn, cửa phòng vừa khép lại, hắn mới dám không che giấu mà nhìn sang tân nương đang ngồi yên trên giường.

Khương Thanh Yểu cảm giác được người kia đang đến gần. Từ lúc mọi người lui ra, trong phòng đã lặng như tờ. Nàng đợi đến mỏi mệt mới thấy một bàn tay cầm ngọc như ý khẽ vén tấm lụa đỏ thêu song hỉ.

Ánh sáng hiện ra rõ ràng nhưng Khương Thanh Yểu lại thoáng ngẩn người. Nàng nhẹ cắn môi, rồi như muốn che giấu, vội dời mắt sang chỗ khác. Nàng không ngờ Thẩm Quan lại có phong tư đến thế.

Trong phòng, nến long phụng chập chờn ánh lửa, thiếu niên nghiêng người cúi xuống, hàng mi dài đổ bóng trên đôi mắt, hương rượu nhè nhẹ tỏa ra, như hòa với ánh sáng mơ màng, khiến người ta không khỏi mơ hồ.

Thẩm Quan đưa tay tháo chiếc phượng quan nặng nề trên đầu nàng, những sợi tua vàng khẽ lướt qua tai Khương Thanh Yểu, để lại cảm giác mát lạnh, sau đó vương trên những ngón tay thon dài của thiếu niên.

“Thứ lỗi cho ta, vừa rồi trên tiệc ta uống có phần hơi nhiều.” Thanh âm Thẩm Quan lúc này khàn khàn, không rõ từ khi nào đã trở nên trầm thấp như vậy.

Hắn thấy Khương Thanh Yểu khẽ lùi về sau khi mùi rượu lan tới.

Khương Thanh Yểu cảm thấy tất cả đều không giống như nàng đã tưởng tượng. Đầu óc quay cuồng, bao lời định nói sẵn đều không biết bắt đầu từ đâu.

“Không sao.” Nàng thuận miệng đáp, như theo phản xạ.

Ánh mắt nàng dao động, lặng lẽ nhìn vào hoa văn mây trời trên hỉ phục của hắn, khóe mắt lại liếc thấy vòng eo thon gọn của thiếu niên được buộc bằng đai ngọc.

Khi đang thất thần, bàn tay của nàng bỗng bị nắm lấy, hơi ấm nóng bỏng từ lòng bàn tay hắn truyền sang, khiến Khương Thanh Yểu vô thức khẽ giãy.

“Có lẽ phải nhẫn nại thêm một chút.” Thẩm Quan nhẹ giọng nói, cùng lúc lực tay siết lại.

“Gì cơ?” Khương Thanh Yểu không rõ lời hắn nói “nhẫn nại” là với tay mình hay...

“Rượu hợp cẩn.”

Trong chén lưu ly là ba phần rượu, hai người giao tay nhau uống, từ nay xem như phu thê chính thức.

Nhưng Khương Thanh Yểu vốn không thích rượu, cũng không định trở thành phu thê thật sự với hắn.

Mày liễu khẽ chau, nàng vừa định mở miệng tìm cớ từ chối, thì Thẩm Quan đã ngồi xuống chiếc ghế thấp cạnh giường.

Thiếu niên thân hình cao lớn, cúi xuống vẫn giữ được phong thái ung dung, như thể từ trên cao nhìn nàng. Nhưng hắn không ngồi cạnh nàng, mà ngồi ở ghế thấp bên dưới.

Thẩm Quan ngẩng đầu, ngước mắt nhìn nàng, tay đưa ra giao với nàng, nhẹ nhàng chạm ly lưu ly trong tay nàng, phát ra một tiếng “keng” trong trẻo.

Hắn uống cạn, khẽ mỉm cười: “Ngọt lắm, là rượu đào hoa.”

Khương Thanh Yểu bị hắn dụ dỗ, khẽ nhấp một ngụm. Vị cay xộc thẳng lên đầu, nàng lập tức ho khẽ, gương mặt mỹ nhân thoáng chốc ửng đỏ, nước mắt lưng tròng.

Chẳng ngọt chút nào!

Nàng trừng mắt nhìn hắn đầy trách cứ.

Người nọ đã chuẩn bị sẵn, đưa một chén trà lạnh qua, rồi từ đôn thấp ngồi dịch sang cạnh nàng, nửa ôm nửa đỡ, vỗ nhẹ lưng nàng.

Khương Thanh Yểu điều chỉnh nhịp thở một chút, rồi đẩy tay hắn ra, nói ngay: “Chàng lừa người.”

Thẩm Quan không giận, chỉ mỉm cười nhìn nàng.

Một lát sau, đầu lưỡi nàng bắt đầu cảm nhận vị ngọt kỳ lạ, là dư vị sau khi uống rượu - thanh dịu, khác hẳn đường mật.

Khương Thanh Yểu khẽ “ồ” lên, lại cúi đầu nhấp thêm ngụm nữa từ chén lưu ly.

Chậm rãi, từng ngụm từng ngụm, chẳng mấy đã uống cạn.

Nàng lấy làm lạ, vì chén rượu rất nhỏ, ba phần rượu cũng chỉ vài hớp.

Khương Thanh Yểu ngó quanh, không thấy bình rượu đâu.

Rồi quay đầu nhìn Thẩm Quan.

Lần này lại phải ngẩng lên nhìn hắn.

Thẩm Quan bật cười, khẽ lắc đầu: “Rượu uống nhiều hại thân, nhấp vài ngụm là đủ rồi.”

Khương Thanh Yểu bỗng nhận ra: rượu giao bôi mà nàng vốn không định uống, giờ đã uống sạch rồi.

Nàng trầm ngâm một khắc.

Nhưng Thẩm Quan chẳng để nàng có thời gian nghĩ ngợi thêm.

“Trên người còn mùi rượu, ta đi tắm trước.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play