Cả một đêm trù tính lời lẽ, cuối cùng đều hóa thành uổng phí.

Trong lòng muốn gọi hắn lại, mang tờ hồng thiếp ra, nhưng bước chân người kia đã rời đi mất rồi. Huống chi vóc dáng hắn lại cao lớn, chân dài, nàng còn chưa do dự được vài giây, người ấy đã như đi xa đến hai dặm đường.

Một lát sau, nha hoàn tiến đến, giúp nàng tháo bỏ phượng quan, thay xiêm y khuê phòng.

Nhân lúc này, Bán Hạ khẽ khàng hỏi:
“Tiểu thư, cô gia dễ ở chung không?”

“Ừm… cũng tính là dễ ở chung.” Khương Thanh Yểu đáp lời không chắc chắn.

Rõ ràng trông thì quân tử ôn nhuận như ngọc, vậy mà nàng lại không nói ra nổi cảm giác bất thường ở đâu.

Nhớ đến hồng thiếp trong tay áo, nàng thầm mong hắn là người dễ nói chuyện.

Khi Thẩm Quan tắm gội trở ra, vừa bước vào đã thấy trên hỉ tháp là hai bên chăn gối riêng biệt, ranh giới rõ ràng.

Khương Thanh Yểu ngồi đó đợi hắn, vừa thấy hắn, ánh mắt khẽ liếc qua một thoáng rồi vội dời đi, không dám nhìn lâu.

Sau khi tắm gội, trên người Thẩm Quan vẫn còn đọng hơi nước, dung mạo lại càng thêm tuấn tú. Mái tóc đen ướt rũ bên má, áo trong mỏng nhẹ buộc lơi, cổ áo hơi hé, lộ ra vòng eo cùng bụng phẳng.

“Thẩm Quan, không biết phụ thân ta có nói rõ nguyên do hôn sự giữa ta và chàng hay không?” Khương Thanh Yểu đánh tiếng thăm dò.

Thẩm Quan khựng lại: “Nguyên do gì?” Không nói là biết hay không biết, chỉ hỏi ngược lại.

Khương Thanh Yểu nghẹn lời.

“Thì là…” Nàng lén siết tờ hồng thiếp trong tay áo, lại chẳng nghĩ ra nên mở lời thế nào. Trong đầu thoáng nghĩ, hay là cứ đưa hắn xem thẳng cho rồi.

Chữ nàng viết… chắc hắn đọc được?

“Hửm?” Thẩm Quan không vội không gấp mà hỏi lại, đồng thời cụp mắt, ngón tay thon dài khẽ day nhẹ hai bên trán, sắc mặt thoáng lộ vẻ khó chịu.

Khương Thanh Yểu lập tức bị thu hút, nhìn vào đôi môi nhợt nhạt của hắn:
“Chàng sao vậy?”

“Vừa rồi trong tiệc uống hơi nhiều, có chút không khỏe.”

Phải rồi, tư liệu Nhạc Vi tra được, người này vốn không hề uống được rượu.

Lại nhìn hắn chỉ khoác áo mỏng nhẹ, trông thật yếu ớt mảnh mai.

“Nằm xuống nghỉ chút đi.” Khương Thanh Yểu nhường chỗ trên giường.

Thẩm Quan lại chẳng động đậy, thấp giọng nói: “Ta quen nằm phía ngoài.”

Thật phiền phức! Khương Thanh Yểu bất đắc dĩ leo vào trong, vừa nằm xuống giường, lập tức không còn tâm tư nói chuyện gì nữa, chỉ muốn ngủ một giấc ngon lành.

Nàng thật sự cần được nghỉ ngơi. Trời mới biết hôm nay nàng dậy sớm thế nào, bị bao nhiêu nha hoàn và hỉ nương vây quanh trang điểm rồi thử hôn phục.

Chưa kể, không biết nha hoàn có ý gì mà lại chuẩn bị cả túi chườm ấm đặt trong hỉ chăn.

Chăn gối ấm áp, Khương Thanh Yểu vừa rúc vào liền nheo mắt lại, trông như một con mèo nhỏ buồn ngủ.

Đang lim dim, cảm giác đệm khẽ trũng xuống, nhắc nhở nàng rằng… bên cạnh vẫn còn một người khác.

Thẩm Quan nghiêng người, một tay chống đầu:
“Thanh Yểu buồn ngủ rồi sao?”

“Ừm.” Nàng rúc trong chăn, thân mình nhỏ xíu, không buồn quay đầu nhìn, chỉ lười nhác đáp khẽ.

Thẩm Quan im lặng một lát.

“Thanh Yểu, ta nghĩ hình như ta bị sốt rồi. Trán nóng ran.”

Giọng thiếu niên khàn khàn, mang theo mỏi mệt.

Nghe vậy, cơn buồn ngủ của Khương Thanh Yểu lập tức tan biến. Nàng quay đầu nhìn, trên gương mặt tuấn tú của Thẩm Quan hiện rõ sắc đỏ lạ thường, đôi mắt ươn ướt nhìn nàng chăm chú.

Hắn hơi nghiêng người sát lại, cúi đầu thấp hơn.

Khương Thanh Yểu hiểu ý, do dự rồi dùng mu bàn tay áp lên trán hắn.

“Nóng quá.” Khương Thanh Yểu kinh ngạc:
“Chàng bị nhiễm lạnh sao?”

Không chỉ trán, chỉ cần Thẩm Quan hơi sát lại, nàng liền cảm nhận được cả người hắn như đang toả nhiệt.

“Để ta gọi lang trung tới xem thử.” Nàng lo lắng nói.

Thẩm Quan khẽ lắc đầu.


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play