Khương Thanh Yểu còn định nói thêm thì thiếu niên đã nghiêng người, khẽ chạm lên môi nàng.

Nàng không kháng cự.

Môi hắn mềm mại, mang theo hương lạnh nhàn nhạt.

Nàng ngây người.

Thẩm Quan nhân cơ hội ấy, nắm lấy tay nàng, từ đầu ngón tay lần lên, mười ngón đan xen.

Hắn kéo tay nàng đặt lên ngực mình, để nàng cảm nhận nhịp đập cùng hơi nóng nơi ấy.

“Chỗ này… cũng rất nóng.”

Giọng nói vốn thanh lãnh, giờ lại khàn khàn đến khó nhận ra.

Gò má Khương Thanh Yểu dần đỏ bừng, nàng nâng mắt lên, chỉ thấy thiếu niên mi dài rủ xuống, vẻ mặt ngoan ngoãn, hai má ửng hồng như phủ ráng chiều, vậy mà giây sau đã khẽ ngậm lấy đầu ngón tay nàng, rồi lại hôn môi tiếp.

Nụ hôn ban đầu chỉ lướt nhẹ, dần dà trở nên sâu hơn. Hắn áp sát thân mình, hai người kề cận không khoảng cách.

Khương Thanh Yểu cũng chẳng nói lời từ chối nữa. Nàng mơ mơ hồ hồ, những ngón tay mảnh mai trắng nõn khẽ kéo lấy dây áo của Thẩm Quan.

“Thanh Yểu…” Thẩm Quan nhẹ nhàng cởi bỏ xiêm y của nàng, khẽ cắn vành tai, gọi tên nàng.

Tai nàng bị cắn nhẹ.

Một cơn tê dại từ cuối sống lưng lan dần lên.

Nàng mềm nhũn trong lòng hắn, không còn chút sức lực.

Thẩm Quan hôn môi nàng, hôn lên vai nàng. Bàn tay to lớn chầm chậm vuốt ve lưng ngọc mảnh mai của thiếu nữ, lần xuống dưới.

“Ưm… đau…”

Khương Thanh Yểu bắt đầu đẩy hắn, chân mày chau lại vì đau đớn. Trên trán Thẩm Quan đã rịn mồ hôi, cuối cùng vẫn giữ lấy eo nàng.

Sau đó, hắn nắm tay nàng, để mười ngón cùng giao triền. Sau lưng thiếu niên là vài vết cào hằn rõ, giường cũng khẽ rung, hòa cùng tiếng thở dồn dập và tiếng thiếu nữ rên rỉ đứt quãng vì bị hắn đẩy tới tận cùng.

Không biết bao lâu sau, trong phòng vang lên tiếng gọi nước. Nha hoàn mặt đỏ bừng như lửa, vội vã chạy đi chuẩn bị.

Khương Thanh Yểu mệt mỏi, toàn thân rã rời, lời muốn nói đều đã quên sạch, chỉ cảm thấy người phía sau vẫn ôm lấy mình không buông, dịu dàng giúp nàng chỉnh lại mái tóc rối bời.

“Thanh Yểu…” Thẩm Quan khẽ gọi tên nàng, thanh âm mang theo biết bao thân mật, như thể trong thâm tâm hắn đã gọi hàng trăm hàng ngàn lần.

“Ừm…” Khương Thanh Yểu đáp mơ màng.

“Vẫn chưa tắm gội.”

Khương Thanh Yểu lập tức kéo chăn trùm kín cả mặt. Thẩm Quan do dự một chút, cuối cùng không gọi nàng dậy. Hắn khoác áo ngoài, lặng lẽ xuống giường.

Một lúc sau, Khương Thanh Yểu nghe thấy tiếng động nhỏ.

Thẩm Quan mang nước vào, dùng khăn sạch thấm ướt, cẩn thận giúp nàng lau thân, động tác nhẹ nhàng mà chu đáo. Sau đó lại thay một chậu nước trong, ôm lấy khuôn mặt nàng, tỉ mỉ lau sạch lớp trang điểm, để lộ dung nhan thanh thuần sáng trong.

Tất cả xong xuôi, Thẩm Quan lại ôm nàng vào lòng. Trong mơ màng, nàng có thể cảm nhận được cảm giác sạch sẽ thoải mái sau khi được lau rửa, vô thức khẽ nói:
“Cảm ơn…”

“Không có gì.” Thẩm Quan chớp mắt, khẽ đáp.

“Thanh Yểu, nàng còn chưa ngủ sao?” Hắn cố ý hỏi, dù biết rõ.

Khương Thanh Yểu chẳng buồn trả lời, chỉ muốn bịt tai lại.

Vậy mà người phía sau vẫn không buông tha. Hắn ôm nàng, khẽ hôn lên bờ vai trần mịn màng.

Giọng nói khàn khàn:
“Có thể làm thêm một lần nữa không?”

“Thanh Yểu… Thanh Yểu…”

Hôm sau, Khương Thanh Yểu ngủ đến tận khi mặt trời đã lên cao.

Lúc tỉnh lại, Thẩm Quan vẫn còn ở bên. Mà chính nàng cũng chẳng biết từ khi nào đã rúc vào lòng hắn, thân thể kề sát.

Nghĩ đến cơn hỗn loạn đêm qua, Khương Thanh Yểu chỉ muốn tự đập đầu hai cái.

Bị sắc đẹp mê hoặc một lần cũng đành. Vậy mà đến cả lời định nói, rằng cả hai chỉ là phu thê giả, cũng quên bẵng mất tiêu.

Rồi lại bị sắc đẹp mê hoặc thêm lần thứ hai, lần thứ ba...

Phu thê giả gì chứ? Giả không nổi dù chỉ một phần.

Khương Thanh Yểu hối hận sâu sắc, âm thầm suy ngẫm lại bản thân.


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play