Khương Thanh Yểu còn đang thất thần, bỗng cảm giác nơi thắt lưng truyền đến lực đạo dần dần siết chặt. Nàng vừa ngẩng đầu, liền đối diện với khuôn mặt tuấn tú của Thẩm Quan đang cúi xuống nhìn mình, khóe môi hắn mỉm cười, ánh mắt lấp lánh tựa như có tình ý thâm sâu.

Thật là khiến người ta vừa mắt vừa miệng.

Ừm... Thật ra thì thành phu thê thật cũng không phải không được.

Khương Thanh Yểu âm thầm nghĩ ngợi.

Chẳng ngờ giây tiếp theo, nàng phát hiện ra ánh mắt Thẩm Quan có phần khác lạ, bàn tay to lớn đang ôm eo nàng bắt đầu chầm chậm vuốt ve lên trên.

Khương Thanh Yểu cúi đầu nhìn xuống, hoảng hốt nhận ra thân mình trần trụi, trong khi người bên cạnh thì y phục chỉnh tề, phong thái quân tử nho nhã.

Tấm chăn gấm theo động tác của nàng trượt xuống, để lộ hai bên ngực trắng muốt, đầy đặn như tuyết đầu xuân.

Chẳng trách ánh mắt người kia lại như thế. Khương Thanh Yểu mặt đỏ bừng, vội vàng kéo chăn che đến tận vai, vừa thẹn vừa giận nhìn Thẩm Quan:
“Chàng gọi nha hoàn của ta tới, ta muốn mặc y phục.”

Lời tuy nhẹ nhàng nhưng ý tứ rõ ràng - mời chàng tránh mặt cho.

Thẩm Quan quả nhiên rất nghe lời đứng dậy rời đi. Khương Thanh Yểu liếc nhìn đầu giường, lại không thấy bộ trung y mình mặc tối qua đâu.

Nàng vội vàng gọi lại:
“Thẩm Quan, chàng...”

Thiếu niên quay đầu nhìn nàng, thấy nàng mắt nhìn đông, mắt nhìn tây, khẽ cong môi cười:
“Nàng tìm cái gì?”

Khương Thanh Yểu cố làm ra vẻ trấn định:
“Y phục ta mặc tối qua, chàng cất ở đâu rồi?”

So với hỏi để đâu, chi bằng hỏi bị cởi lúc nào.

Khương Thanh Yểu vẫn còn nhớ rõ, tối qua nàng bị hắn hôn đến mơ mơ màng màng, đai lưng chẳng biết lúc nào đã nới lỏng, hai thân thể cứ thế quấn lấy nhau thân mật kề cận.

Trong tay áo của bộ y phục ấy, nàng còn giấu bản hôn ước viết sẵn.

Thẩm Quan cũng biết chuyện này, vốn định trêu nàng một phen, nhưng thấy tai nàng đỏ ửng, hắn lại thôi, nửa thật nửa đùa nói:
“Nha hoàn của nàng cất rồi.”

Thế thì tốt.

Khương Thanh Yểu khẽ thở phào.

Chẳng bao lâu, Bán Hạ và Vân Hương bước vào, tay nâng một bộ y phục mới, sau đó hầu hạ nàng thay đồ.

Tất nhiên cũng trông thấy vô số vết đỏ lấm tấm trên làn da trắng tuyết của nàng.

Hai nha hoàn không khỏi đỏ bừng mặt, cúi đầu lặng lẽ hầu hạ. Đến khi nghe nàng hỏi về tờ hồng thiếp kia, Bán Hạ mới nghi hoặc:
“Trong tay áo của bộ y phục ấy không có tờ hồng thiếp nào cả.”

Khương Thanh Yểu chau mày:
“Đánh mất rồi sao?”

Vân Hương tiếp lời:
“Vâng, chúng nô tỳ còn tưởng tiểu thư đã đưa cho công tử xem qua nhưng công tử không đồng ý.”

Dẫu sao cũng đã viên phòng rồi.

Khương Thanh Yểu nghẹn lời, ậm ừ một hồi, cuối cùng nói qua loa:
“Chắc là vậy, mất thì thôi.”

Nàng cũng không truy cứu thêm, bụng đã bắt đầu đói, liền cho người chuẩn bị nước rửa mặt. Sau khi rửa qua loa, nàng không điểm chút phấn son mà vội ra ngoài dùng điểm tâm.

Tuy Thẩm phủ và Khương phủ chỉ cách nhau một bức tường, nhưng kết cấu bên trong lại khác biệt. Khương Thanh Yểu đi qua hành lang thật dài mới tới được tiền sảnh dùng bữa, kiến trúc chỗ này còn phiền phức hơn Khương Phủ rất nhiều.

Lúc nàng đến nơi, Thẩm Quan đã ngồi chờ từ trước.

Vừa thấy nàng, hắn liền đứng dậy bước tới, nắm tay nàng dắt đến ngồi bên cạnh mình.

Thẩm Quan chỉ vào mâm thức ăn trên bàn:
“Thanh Yểu, có món nào nàng thích ăn không? Không có thì ta bảo nhà bếp làm thêm.”

Khương Thanh Yểu vốn đang định rút tay về, nghe vậy liền đảo mắt nhìn khắp bàn, trong lòng không khỏi giật mình cảm thán.

Chỉ là bữa điểm tâm thôi mà đã có đến mười tám món.

Thẩm Quan… chàng xa xỉ đến vậy? Khương Thanh Yểu nhớ phụ thân từng nói, Thẩm gia nay đã sa sút. Chẳng lẽ Thẩm Quan làm như này là vì muốn giữ thể diện?

Nàng chợt nhớ đến chuyện phụ thân từng tiếp nhận án mất tiền lễ học của Diệp phu nhân, tra ra là do nhi tử lén lấy hai lượng bạc đi mời bạn đồng học trong thư viện Hoành Dương đến tửu lâu sang trọng, kết quả khiến mẫu thân tức giận mà ngã bệnh.

Chẳng lẽ Thẩm Quan, người nhìn qua đạo mạo như vậy… cũng là kẻ thích sĩ diện?

Thẩm Quan thấy sắc mặt nàng khác lạ, không khỏi quan tâm hỏi:
“Nàng sao vậy?”

Thiếu niên khẽ nhíu mày, lo lắng nhìn nàng, còn đưa mu bàn tay chạm nhẹ lên trán nàng:
“Có phải nàng cảm thấy không khỏe?”

Thủ pháp khiến người ta áy náy trong chớp mắt - quả nhiên hắn tinh thông lắm. Khương Thanh Yểu vừa rồi còn suy đoán chẳng hay ho gì về hắn, lúc này tựa như bị đánh trúng, lặng lẽ ngồi xổm trong lòng vẽ vòng tròn: Ta thu hồi những gì vừa nghĩ.

Nàng mỉm cười gật đầu:
“Món ăn thật phong phú.”

Thẩm Quan thấy nàng hài lòng, liền mỉm cười giải thích:

"Chín chín là mười tám, mang nghĩa bền lâu mãi mãi."

Khương Thanh Yểu: “…”

Ăn xong điểm tâm, Thẩm Quan định đưa nàng dạo quanh phủ tiêu thực, tiện thể giới thiệu sự vụ trong phủ.

Khương Thanh Yểu lắc đầu, tỏ ý không muốn xem, chỉ muốn về phòng ngủ bù.

Thẩm Quan có chút kinh ngạc:
“Thanh Yểu, nàng vừa mới tỉnh dậy, lại ăn điểm tâm xong…”

Theo lời Bán Hạ và Vân Hương kể, sáng sớm hôm nay, Thẩm Quan đã dậy từ sớm, cẩn thận sắp xếp lại trang sức y phục cho nàng, còn phối sẵn cả y phục và trâm cài mới, dặn dò các nàng đừng đánh thức nàng, sau đó ra sân luyện kiếm, tắm gội xong lại vào thư phòng đọc sách, một hồi sau mới trở lại nằm bên nàng, chờ nàng tỉnh giấc.

Ngay cả tối qua, cũng là một tay Thẩm Quan tỉ mỉ lau người, thay đồ cho nàng, không cho Bán Hạ và Vân Hương nhúng tay vào.

Khương Thanh Yểu hiểu được sự kinh ngạc của một người vừa có kỷ luật vừa tràn trề tinh lực như hắn, nhưng nàng vẫn khăng khăng:
“Ta còn buồn ngủ.”

Thẩm Quan chớp mắt, đi theo nàng:
“Vậy ta ngủ với nàng.”

Khương Thanh Yểu: “?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play