Khương Thanh Yểu trở về phòng, quả nhiên Thẩm Quan cũng theo vào.
Nàng nhịn rồi lại nhịn, rốt cuộc vẫn hỏi:
“Chàng không cần đến thư viện sao?”
Thẩm Quan đáp:
“Phu tử biết ta thành thân nên cho ta nghỉ phép.”
Khương Thanh Yểu không nói gì thêm, cơn buồn ngủ kéo tới, nàng mệt mỏi ngã người nằm xuống phía ngoài giường, chẳng chừa lại cho Thẩm Quan chỗ nào
Ngủ một giấc say sưa, lúc tỉnh dậy, nàng mở mắt liền thấy Thẩm Quan đang ngồi trên chiếc bàn nhỏ cạnh giường, tay cầm sách đọc, một tay khác buông dọc theo mép giường, chẳng biết từ lúc nào đã móc lấy đầu ngón tay nàng.
Nghe động tĩnh nàng trở mình, Thẩm Quan lập tức ngoảnh đầu nhìn sang.
Khương Thanh Yểu: sao nhìn giống chú cún nhỏ thế.
Một luồng cảm giác tê tê dại dại khó tả lan khắp tâm can, khiến nàng chẳng thể nào từ chối đề nghị cùng dạo phủ của Thẩm Quan được nữa.
Trời đã vào đông, trong phòng có địa long sưởi ấm, nhưng vừa bước ra ngoài, gió lạnh liền lùa tới rít từng cơn.
Bán Hạ và Vân Hương tay ôm áo choàng cùng lò sưởi tay, định theo sau hầu hạ.
Thẩm Quan phất tay:
“Các ngươi không cần theo, ta cùng phu nhân dạo một vòng là được.”
Nói xong, hắn lấy áo choàng rồi đích thân khoác lên vai Khương Thanh Yểu.
Thẩm phủ tuy rộng nhưng cô quạnh, dù vậy nơi nên trang hoàng thì đều được bố trí nhã nhặn. Hành lang, đình đài đều dùng gỗ hoa lê khắc hoa văn mây trời cùng rồng uốn lượn, vừa trang nghiêm lại không mất phần thâm trầm khí phái.
Thẩm Quan vừa dẫn đường vừa chậm rãi giới thiệu:
“Phủ này vốn là nơi tổ phụ ta ở, khi ta còn nhỏ từng sống tại đây một thời gian. Sau đó dời về kinh thành, nơi này dần bị bỏ phế.”
“Vài năm trước ta hồi hương nên mới cho người sửa sang lại một lượt.”
Đi được nửa đường, Khương Thanh Yểu bỗng nhớ ra điều gì, khẽ nói:
“Quên lấy lò sưởi tay rồi.”
Hai bàn tay nàng đã hơi lạnh.
Thẩm Quan liền tiến lại gần, nắm lấy tay nàng. Hơi ấm từ bàn tay thiếu niên truyền đến, nóng bỏng mà dịu dàng, trong chốc lát đã khiến ngón tay nàng ấm lên.
“Đi thôi.”
Thẩm Quan nắm tay nàng không buông.
Lần này, cuối cùng hắn cũng đã có một lý do danh chính ngôn thuận để nắm tay nàng.
Mà Khương Thanh Yểu, cũng là lần đầu tiên không rút tay lại.
Đi đến một tiểu viện, thấy tấm gỗ phía trên đề ba chữ “Tú Phường” bằng nét chữ cứng cáp thanh tú, nàng không khỏi khẽ thốt:
“Ồ.”
Khương Thanh Yểu ngạc nhiên vì Thẩm phủ lại có nơi như thế.
Thẩm Quan tưởng nàng ngạc nhiên vì có tú phường trong phủ, liền giải thích:
“Ta mới mời mấy vị thêu nương đến, sắp xếp cho họ ở đây, chuyên vì nàng mà may đo y phục mới.”
Nhưng ánh mắt Khương Thanh Yểu lại dừng tại nơi khác. Nàng đi tới đi lui đổi góc nhìn, giống như phát hiện ra điều gì thú vị, chỉ tay reo lên:
“Chỗ này nhìn được tới viện của ta."
Người phía sau khựng lại trong chốc lát, Khương Thanh Yểu không nhận ra.
Thẩm Quan thản nhiên đáp:
“Có vẻ vậy.”
Vừa nói vừa dõi mắt theo bước chân Khương Thanh Yểu.
“Nàng cẩn thận.”
Thấy nàng cứ ngẩng đầu nhìn mà chẳng để ý dưới chân, suýt nữa giẫm trúng một phiến đá xanh vỡ mất một nửa.
Thẩm Quan nhíu mày, nhanh tay đỡ lấy nàng, xác nhận nàng không sao mới mở lời:
“Nơi này ta ít lui tới, có vài chỗ chưa kịp sửa sang, đường đi cũng chưa được bằng phẳng. Qua bên kia thôi.”