Bữa tối hôm ấy, các món dọn lên vẫn là số chẵn, hơn nữa đều là những món hợp khẩu vị của nàng, món nào cũng vừa miệng khiến nàng ăn rất vui vẻ. Mà nàng ăn vui, thì người bên cạnh - phu quân của nàng lại càng vui hơn.
Sau khi ăn no uống đủ, nàng hỏi:
“Bếp trong phủ là mời từ đâu đến vậy? Vì sao món ăn từ nam chí bắc đều có thể làm được?”
Dù sao nàng cũng không phải người nơi đây, kiếp trước từng nếm qua không ít món ngon vật lạ, vì vậy phụ thân nàng - Khương huyện lệnh vẫn thường lắc đầu cảm thán rằng: nàng rõ ràng chẳng bước chân ra khỏi cửa, ấy thế mà mỗi ngày đều có món mới để gọi, thật chẳng hiểu học từ đâu.
Chỉ thấy thiếu niên chớp mắt, đáp:
“Là mang từ kinh thành về.”
Nghe vậy, nàng khẽ gật đầu, thầm nghĩ cũng hợp lý. Dù sao kinh thành xưa nay vốn là nơi phồn hoa, phú quý đến hoa mắt, đầu bếp ở đó kiến thức uyên bác, nấu được nhiều món ăn cũng chẳng có gì lạ.
“Thì ra là thế.” Nàng gật gù nói.
Chợt nhớ đến chuyện buổi chiều, nàng liền kể lại việc Quản sự Quan đến tìm mình, lời lẽ uyển chuyển, biểu đạt rằng bản thân không muốn can dự vào chuyện quản lý sổ sách.
Thiếu niên nhẹ nhàng cầm tay nàng, trầm ngâm một hồi, mới nói:
“Là ta suy xét chưa chu toàn. Việc trong phủ vụn vặt rườm rà, dễ khiến lòng phiền não. Từ nay về sau để Quản sự Quan định kỳ bẩm báo cho nàng là được.”
Nghe vậy, Khương Thanh Yểu thở phào nhẹ nhõm, chỉ tay về phía góc tủ:
“Sổ sách của chàng đều ở kia cả, ta chưa động vào.”
Nàng đã sai Vân Hương đem những quyển sổ ấy cất vào chiếc hộp nhỏ, để ở tầng cao nhất trong tủ, còn khóa lại cẩn thận.
Thiếu niên đưa mắt nhìn theo, mỉm cười:
“Ừ, cứ để ở đó.”
“Hả?” Nàng tròn mắt, nhất thời chưa hiểu ý.
“Chàng không định mang về sao?” Nàng còn đang định tìm chìa khóa nhỏ đưa cho hắn.
Chiều nay, lúc Bán Hạ và Vân Hương giúp nàng thu dọn, hai nha đầu cứ nhảy tới nhảy lui, hết kinh hô nơi này là điền sản của cô gia, lại cảm thán chỗ kia có quan hệ làm ăn với nhà họ Thẩm, khiến nàng nghe mà cũng thấy chỗ sổ ấy quả là không tầm thường. Cẩn thận nghĩ lại, nàng bảo Bán Hạ gỡ ổ khóa cũ nàng dùng để khóa tư phòng, rồi đem khóa kỹ lại chỗ sổ ấy.
Ai ngờ lời nàng vừa dứt, nụ cười trên mặt Thẩm Quan liền nhạt đi đôi phần. Thiếu niên cụp mắt, dáng vẻ thoáng chút mất mát:
“Thanh Yểu, nàng muốn ta mang đi đâu?”
Nàng ngẩn ra.
Chỉ nghe hắn mím môi, khẽ đáp:
“Ta và nàng đã là phu thê, nơi đây là phòng ở chung của chúng ta.”
Khương Thanh Yểu lúc này mới chậm rãi nhớ lại, sáng nay lúc mở tủ y phục, nàng thấy y phục của Thẩm Quan đã được gấp gọn bên trong, ngoài phòng cũng đặt sách vở, nghiên bút của hắn - rõ ràng là phòng hai người cùng ở.
Nhưng buổi chiều khi nàng bảo hắn rời đi, hắn cũng không nói gì.
Mặt nàng hơi đỏ, thấy thiếu niên cụp mắt nhìn đất, không nói thêm lời nào, nàng bèn nhẹ giọng giải thích:
“Là ta nghĩ lệch rồi.”
“Ta... ta nhất thời chưa thích ứng được, vẫn cứ ngỡ mình đang ở Khương phủ…”
Nàng càng nói càng không biết nên giải thích ra sao. Lẽ nào lại bảo bản thân còn chưa quen với chuyện thành thân, cũng chưa quen với việc Thẩm Quan là phu quân của mình…
Nhưng may thay Thẩm Quan chỉ nghe nàng nói đến đó, đã ngẩng đầu nhìn nàng, đôi mắt thanh tú như ngọc sáng lấp lánh, nhẹ giọng đáp:
“Ừ, là ta nói hơi nặng. Mới chỉ một ngày, nàng chưa thích ứng cũng là chuyện thường tình. Từ từ rồi sẽ quen.”
Khương Thanh Yểu chớp mắt.
Nàng ngẩn người. Dễ dỗ thế sao?
Không đúng… nàng đâu có dỗ gì đâu?
Tóm lại, Thẩm Quan lại mỉm cười rồi cầm tay nàng, nhẹ bóp đầu ngón tay nàng, ánh mắt dần tối đi.
Vì muốn bàn tay trông thon thả xinh đẹp nên nàng vẫn luôn dưỡng móng. Đầu móng nhọn khẽ cong, dễ dàng cứa rách da người khác nếu không cẩn thận.
Không rõ hai người có phải đang nghĩ tới cùng một việc hay không, chỉ thấy gò má trắng ngần của Khương Thanh Yểu nhanh chóng ửng đỏ. Tai Thẩm Quan cũng chầm chậm nhuộm màu hồng nhạt.
Dường như vết cào loạn của nàng tối hôm trước còn lưu lại trên lưng hắn, giờ vẫn đau âm ỉ, nóng hổi. Ngọn lửa nhỏ ấy từ sống lưng lan khắp toàn thân, rồi truyền qua bàn tay hai người đang nắm chặt, thiêu cháy đến thân thể nàng.
Chẳng rõ từ lúc nào, màn trướng đã buông xuống, dải lụa trên áo cũng không biết rơi lúc nào.
Trong phòng, nến chưa tắt hẳn, ánh sáng lờ mờ chứ chưa hoàn toàn tối đen. Đêm nay so với đêm qua lại càng có thể thấy rõ nhau hơn.
Khương Thanh Yểu ngẩng lên nhìn vào mắt Thẩm Quan, thấy hàng mi dài của hắn khẽ run, đuôi mắt hơi nhếch, sống mũi cao thẳng, môi mỏng mà lành lạnh.
Thiếu niên dung mạo tuấn mỹ vô song, tai đỏ như máu, giọng nói khàn khàn lại càng thêm mê người. Khi hắn cúi người, tay đặt trên vai nàng, ánh mắt không rời khỏi nàng nửa bước.
Thiếu nữ cắn môi, mái tóc đen dài xõa xuống lưng, tóc đen như lụa, da trắng như tuyết, càng khiến nàng trở nên thanh lệ tuyệt trần. Thẩm Quan nhìn nàng chăm chú.
Ánh nến dần tắt, mọi sự mới dần yên ổn.
Khương Thanh Yểu mệt đến độ ngón tay cũng chẳng buồn động đậy. Nàng khẽ đẩy đẩy Thẩm Quan - người vẫn đang ôm lấy nàng, ghé môi hôn lên vành tai nàng.
Cảm nhận được sự kháng cự của nàng, Thẩm Quan cố gắng điều hòa hơi thở, nhưng vẫn không ăn thua. Hắn vùi đầu bên tai nàng, thì thầm:
“Thanh Yểu, có thể… thêm một lần nữa không?”
Rồi hắn lại nói:
“Ta có một tật xấu…”
Đến khi ánh nến tắt hẳn, trong đầu Khương Thanh Yểu vẫn mông lung suy nghĩ. Nàng nhớ lại chuyện đêm qua, rồi cả đêm nay, lại nhớ đến thắc mắc ban đầu - vì sao trong phủ Thẩm, vật gì cũng có đôi.
Thì ra là như vậy.
Nhưng mà… đây cũng không thể là lý do cớ gì sau hai lần, hắn lại vì một chút sơ sẩy do nàng nghiêng người mà tự kiềm chế không nổi, không cẩn thận lại giao hoan thêm một lần, rồi còn nài nỉ nàng thêm lần thứ tư!!!!!
Hoà ly! Nàng muốn hoà ly!