Hôm nay không hòa ly, chẳng lẽ lần sau hắn lại muốn một đêm tám lượt?

Trong cơn mệt mỏi xen lẫn buồn ngủ, nàng ôm lấy ý nghĩ ấy mà thiếp đi, hoàn toàn chẳng hay biết khi nào thì bị hắn ôm vào lòng để lau rửa tắm gội.

***

Tỉnh lại vào hôm sau, thời gian đã muộn hơn cả đêm tân hôn.

Khi nàng mở mắt, đã chẳng thấy bóng dáng của hắn đâu. Ngoài cửa sổ nắng đã đứng bóng, có lẽ cũng gần tới giờ ngọ.

Nghe động tĩnh trong phòng, hai nha hoàn Bán Hạ và Vân Hương vội bước vào hầu hạ thay y phục.

“Tiểu thư, người tỉnh rồi? Giờ cũng gần tới bữa trưa.”

“Ừm.”

Khương Thanh Diểu vừa nhấc người đã lảo đảo suýt ngã, toàn thân nhức mỏi ê ẩm, khuôn mặt trắng ngần thoáng ửng hồng. May mắn Bán Hạ và Vân Hương cũng không để tâm đến điểm khác thường ấy.

Chỉ có Vân Hương đứng trước gương, khẽ chỉ một cái: “Bên cổ tiểu thư đỏ cả một mảng rồi kia.”

Trong gương, dung nhan thiếu nữ diễm lệ yêu kiều, đôi mắt sóng sánh nước, vẻ đẹp trời sinh mang theo một tia mị ý. Vài lọn tóc mai lòa xòa, bên cần cổ mảnh mai có một vết hồng ẩn hiện vô cùng rõ rệt.

Đó là khi đêm qua, lúc bị hắn ôm từ phía sau, nàng bị hắn cắn trên cổ, đau đến mức phải nghiêng người né tránh. Cũng vì vậy mà hắn càng có cớ dây dưa đến lượt thứ tư.

Càng nghĩ càng xấu hổ, giận đến đỏ cả tai.

Thấy má mình nóng ran, nàng vội lấy ít phấn thoa lên, cẩn thận che đi vết đỏ trên cổ.

Sau đó mím môi phân phó: “Lấy giấy bút nghiên mực tới đây.”

Bán Hạ và Vân Hương đưa mắt nhìn nhau, nhưng cũng không dám hỏi nhiều.

Lần này thì thành thục hơn lần trước, chẳng mấy chốc đã dâng lên nghiên mực đã mài, giấy tuyên thành thượng hạng cùng một cây bút lông sói.

Hiệu suất nhanh đến mức khiến Khương Thanh Diểu cũng phải ngạc nhiên mà khen ngợi mấy câu.

Ngay cả bút lông cũng đã được chấm mực sẵn.

Nàng trải giấy, vừa đặt bút xuống thì Bán Hạ đã chạy ra ngoài, hì hục ôm thêm một cái ấn để đè mép giấy giúp nàng.

Khương Thanh Yểu nhấc bút, viết ba chữ to:

Thư Hòa Ly.

Vẫn là lối chữ chó ngoáy quen thuộc.

Hai nha hoàn nhìn mãi mà không hiểu.

Vân Hương chỉ vào chữ thứ ba, vui vẻ nói: “Nô tỳ nhận ra rồi. Đây là chữ ‘Thư’ đúng không?!”

Khương Thanh Yểu: …

Ừ thì đúng là thật, nhưng cái vẻ mặt tự hào như thể việc nhận ra chữ do tiểu thư nhà mình viết là chuyện khó như lên trời, là sao chứ?

Nàng nghiêng đầu trái phải, tự thấy chữ mình viết không đến nỗi tệ.

Chỉ tiếc rằng, Bán Hạ và Vân Hương nhìn thế nào cũng không đoán ra được hai chữ đầu.

Khương Thanh Yểu đành chỉ tay nói: “Đây là chữ ‘Hòa’.”

“Còn đây là…” chữ 'Ly' chưa kịp thoát ra miệng, nàng đã vội ngậm lại.

Chỉ nghe một giọng cười vang lên từ sau lưng: “Vừa nãy thị nữ của nàng tới tìm ta xin giấy bút, ta nghĩ nàng có việc dùng nên tới xem thử.” Hóa ra chẳng biết từ lúc nào, Thẩm Quan đã đứng ở cửa, mỉm cười thong dong hỏi, "Nàng đang làm gì vậy?”

Khương Thanh Yểu hoảng hốt, vội vàng chấm mực, bôi đen hai chữ phía trước.

Đến khi quay đầu nhìn hắn, chỉ thấy tay áo hắn rộng khoan thai, ngón tay thon dài còn vương chút mực đen.

Thì ra giấy bút nàng sai người đi lấy đều là từ nơi hắn đang viết chữ mang về. Bảo sao lần này Bán Hạ và Vân Hương làm việc gọn gàng, hiệu quả đến thế.

Muốn lén viết Thư hoà ly đã đành, lại còn bị chính đương sự bắt gặp thì phải làm sao?

Nàng đành cười gượng một cái: “Không có gì… ta chỉ là nổi hứng nhất thời nên muốn luyện chữ thôi.”

Thẩm Quan cười tủm tỉm, ánh mắt như có điều suy ngẫm: “Vậy sao? Cho ta xem thử được không?”

Hắn tiến lại gần hai bước, Khương Thanh Yểu càng chột dạ, liền vẽ thêm mấy nét bút loạn xạ lên hai chữ đầu, sợ hắn nhìn ra.

Tâm trí nàng toàn bộ đều đặt lên tờ giấy kia, đâu hay sau lưng Thẩm Quan khựng lại một thoáng cười, rồi rất nhanh lại khôi phục vẻ thường ngày.

Hắn chăm chú nhìn một lúc, mãi đến khi Khương Thanh Yểu không chờ được mà quay sang liếc hắn một cái, hắn mới nhịn không được bật cười khe khẽ: “Thanh Yểu đúng là cần luyện chữ thật.”

Nghe giọng điệu ấy rõ ràng là đang trêu chọc, Khương Thanh Yểu liền nhíu mày, có chút không phục.

   

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play