“Ta chỉ dùng bút lông không được khéo thôi.”
Thẩm Quan thuận miệng tiếp lời, làm ra vẻ kinh ngạc: “Ồ?”
Khương Thanh Yểu liền lấy ra một cây bút than, cẩn thận viết lên hai chữ “Thẩm Quan”, từng nét từng nét đều nghiêm túc, nét chữ đoan chính, trông cũng rất ra dáng.
Thẩm Quan im lặng trong chốc lát, xoa cằm gật đầu tán thưởng: “Chữ đẹp.”
Khương Thanh Yểu biết Thẩm Quan học vấn sâu rộng, năm xưa còn là hương cống của huyện. Phụ thân nàng không ít lần nhắc đến, ngay cả Nhạc Vi cũng từng thay nàng dò hỏi khắp nơi. Giờ lại được chính người ấy khen ngợi, nàng không khỏi đắc ý, vỗ ngực nói: “Tất nhiên rồi."
Thẩm Quan khẽ cười, lại hỏi: “Thật sự lợi hại? Vậy Yểu nhi nhận mặt chữ thế nào? Ta đọc vài chữ, nàng thử viết ra xem?”
“Không có chữ nào mà ta không biết cả." Khương Thanh Yểu được tâng bốc, khí thế bừng bừng, vung tay nói: “Chàng cứ nói đi."
Thẩm Quan nhìn nàng, thong thả đáp: “Quân Hành.”
“Quân tử như hành.” (Người quân tử đi từng bước vững chắc.)
Khương Thanh Yểu từng học qua nên liền viết ra hai chữ “Quân Hành” một cách rõ ràng, từng nét vững chãi.
Thẩm Quan nhìn trái nhìn phải, cực kỳ hài lòng.
“Quân Hành, Thẩm Quân Hành.” Hắn cầm lấy tay nàng, thay bút than bằng cây bút lông, từ phía sau ôm nàng vào lòng, nắm tay nàng cùng viết lên giấy tuyên thành, vừa viết vừa dịu dàng nói: “Yểu nhi, Quân Hành là tên tự của ta.”
Khương Thanh Yểu khẽ “ừ” một tiếng, nhưng càng chú tâm vào nét bút trên tay Thẩm Quan hơn.
Chẳng mấy chốc, ba chữ “Khương Thanh Yểu” được viết song song bên dưới “Thẩm Quân Hành”, tên họ kề nhau, thoạt nhìn liền thấy rất xứng đôi.
Nét chữ của Thẩm Quan khí phách hiên ngang, mạnh mẽ hữu lực, khiến nàng mê mẩn không thôi.
So với kiểu chữ nho nhỏ rườm rà mà mấy tiên sinh Khương tri huyện từng mời tới dạy nàng, rõ ràng chữ của Thẩm Quan hợp ý nàng hơn nhiều.
Hắn dời cái ấn ra, cẩn thận cất tờ giấy ấy vào tay áo.
Khương Thanh Yểu nghi hoặc hỏi: “Chàng giữ làm gì?”
“Cái này để ta giữ. Coi như đổi lại, ta sẽ dạy nàng luyện chữ.”
Quả là cuộc trao đổi quá hời.
Một tờ giấy đã viết lại đổi được một vị tiên sinh dạy riêng kèm tận tay.
“Được.” Khương Thanh Yểu chớp chớp mắt, gật đầu chẳng chút do dự.
***
Sau khi dùng bữa trưa xong, Khương Thanh Yểu liền tới thư phòng của Thẩm Quan.
Thẩm Quan đã chuẩn bị sẵn một chiếc bàn nhỏ cho nàng, để nàng luyện chữ ngay bên cạnh. Hắn tự tay chỉnh sửa tư thế ngồi cho nàng, rồi lấy ra bản chữ mẫu mà bản thân từng luyện làm mẫu cho nàng noi theo.
Việc luyện chữ vốn dĩ khô khan nhàm chán, Thẩm Quan nghĩ nàng hẳn chỉ viết được một lát rồi chán, ai ngờ Khương Thanh Yểu lại cực kỳ chuyên tâm, viết một mạch viết gần một canh giờ, mãi đến khi Thẩm Quan mở miệng gọi, nàng mới ngừng.
Lúc ấy nàng mới thấy mỏi tay, muốn về phòng nghỉ nhưng vì sáng ngủ dậy muộn nên nàng cũng chẳng buồn ngủ lắm.
Thẩm Quan muốn nàng ở lại bên mình, liền trải sẵn một tấm thảm lông dày trên chiếc ghế quý phi bằng gỗ tử đàn, lại chọn mấy quyển thoại bản và du ký đưa cho nàng đọc.
Nàng nằm dài trên ghế, xung quanh bày sẵn mấy lò sưởi nhỏ, tay cầm sách nhưng chỉ lật vài trang rồi lại gác sang một bên, thư thái vô cùng.
Thi thoảng, nàng lén đưa mắt nhìn sang Thẩm Quan đang ngồi ngay ngắn phía bên kia. Tuy chỉ ngồi thôi nhưng thiếu niên ấy vẫn dáng lưng thẳng tắp, không hề uể oải.
Chẳng giống nàng, có thể nằm thì nhất quyết không ngồi, có thể ngồi thì chẳng bao giờ muốn đứng.
Quan sát vài lượt, nàng phát hiện hắn tuy như đang đọc sách chuẩn bị cho kỳ thi sang năm, nhưng phần lớn thời gian đều cúi đầu viết gì đó, có vẻ như là thư tín.
Viết xong, hắn cất vào một chiếc hộp nhỏ bên cạnh.
Vào buổi chiều, có một thị vệ thân cận tới lấy đi.
Khương Thanh Yểu có ấn tượng khá sâu với người thị vệ này, bởi bên cạnh Thẩm Quan chỉ có mỗi một kẻ thân cận như vậy, mà người này lại thường xuyên không ở cạnh hắn.
Thấy Thẩm Quan viết thư, nàng bất giác lật mấy trang thoại bản, đúng lúc đọc đến đoạn đại tướng quân đắc thắng, rước mỹ nhân về phủ, trong lòng lại nghĩ tới biểu ca của mình - đã mấy ngày rồi chưa gửi thư cho huynh ấy.
Biểu ca có khi còn chưa biết nàng đã thành thân.
Khương Thanh Yểu thoáng chùng lòng, thầm nghĩ trong mấy ngày tới phải nhớ viết thư, kể lại tình hình gần đây cho biểu ca biết.
**
Một ngày trôi qua rất nhanh.
Thẩm Quan sợ nàng buồn chán nên sớm gác lại công việc trong tay rồi hỏi nàng về chuyện ngày mai hồi môn.
Hắn nói: “Lễ hồi môn ta đã chuẩn bị xong. Sáng mai chỉ cần nàng dậy sớm một chút, ta sẽ đưa nàng đến Khương phủ bái kiến phụ thân đại nhân.”
Nói tới chuyện này…
“Sao ta dậy sớm nổi?” Khương Thanh Yểu không nhịn được liếc hắn một cái, giọng lộ rõ oán trách.
Thiếu nữ nằm trên ghế quý phi, chỉ khoác một chiếc áo mỏng, bên trong là yếm nhỏ như ẩn như hiện. Thảm lông trên ghế trắng muốt như tuyết, viền quanh khuôn mặt xinh đẹp của nàng. Hơi ấm trong phòng khiến gò má nàng ửng hồng, mỗi ánh mắt mỗi động tác đều mềm mại đáng yêu.
Một ánh mắt ấy khiến lưng Thẩm Quan nóng bừng, không kìm được vươn tay nắm lấy bàn tay mềm mại của nàng.
Nhiệt độ trong lòng bàn tay hắn nóng đến mức khiến nàng khẽ rùng mình, vội trừng mắt lườm hắn.
“Không được phép.” Ý là: không được làm bậy nữa.
“Mai còn phải hồi môn.”
Khương Thanh Yểu nhíu mày, không muốn ngày mai lại ngủ tới tận trưa mới dậy.
“Được.” Thẩm Quan đáp nhẹ nhàng.
Thấy hắn dễ nói chuyện như thế, nàng liền tranh thủ: “Sau này cũng vậy.”
Lúc này, Thẩm Quan lại mím môi, không nói thêm lời nào.
Hắn ngồi xổm bên cạnh nàng, nắm lấy tay nàng, dịu giọng chuyển đề tài: “Hôm qua là ta lỗ mãng.”
Hắn nhận ra cả ngày hôm nay nàng đều không đi lại nhiều.
“Yểu nhi, tối nay để ta giúp nàng bôi thuốc.”
Thuốc gì? Bôi ở đâu?
Khương Thanh Yểu trừng mắt, cự tuyệt ngay: “Không cần.” Nàng lắc đầu như trống bỏi, tỏ rõ thái độ kiên quyết.
Nhưng Thẩm Quan lại lấy cớ ngày mai phải hồi môn, bôi thuốc sẽ giúp mau lành, rốt cuộc thuyết phục được nàng.
Quả thực nàng chịu không nổi Thẩm Quan lúc đó, lại còn… với tần suất ấy.
Nhưng nàng vẫn kiên quyết không để hắn động tay, tự mình đỏ mặt mà bôi thuốc, sau đó mới cho hắn vào phòng.
Thẩm Quan vừa vào liền ngửi thấy mùi thuốc, không khỏi liếc mắt nhìn khuôn mặt ửng hồng của Khương Thanh Yểu thêm mấy lượt.
Hắn mang nước đến cho nàng rửa tay.
Đêm đến, hai người vẫn ngủ chung một chăn, nhưng Thẩm Quan lần này hiếm khi an phận, chỉ ôm nàng vào lòng mà ngủ. Còn Khương Thanh Yểu cũng hiếm hoi có một lần ngủ sớm.