Văn án:
Hứa Già Dục đã theo bên cạnh Giang Bạc Tuyết suốt ba năm.
Ngoài tính tình hơi cần chiều chuộng một chút, cô gần như là một tình nhân hoàn hảo.
—— cho đến khi Giang Bạc Tuyết muốn kết hôn.
Cô dâu, tất nhiên không phải cô.
Mối quan hệ tình nhân giữa hai người kết thúc tại đây, anh lạnh nhạt nói lời chia tay.
Hứa Già Dục cầm lấy khoản tiền anh đưa, bước lên chuyến bay ra nước ngoài.
Ngay trước lúc lên máy bay, cô khẽ hất tóc, dung mạo động lòng người, phong tình quyến rũ.
Cô nhướng mày, mỉm cười hỏi Giang Bạc Tuyết:
“Anh nghĩ có thể quên tôi sao?”
Trước mặt cô là một người đàn ông trong bộ âu phục cắt may tỉ mỉ, ngũ quan lạnh lùng đến thấu xương, cả khuôn mặt phủ đầy vẻ hờ hững.
Anh chẳng mấy để tâm, chỉ liếc mắt nhìn đôi chân cô lộ ra dưới làn váy.
Cái dáng vẻ đậm màu sắc khêu gợi rẻ tiền kia khiến anh cau mày khó chịu.
Giang Bạc Tuyết lạnh lùng cười nhạt:
“Tôi không cảm thấy Hứa tiểu thư có điểm gì khác biệt so với những người phụ nữ khác.”
“Vậy sao.” Môi đỏ của cô khẽ cong lên, nụ cười vẫn không đổi,
“Vậy cứ chờ xem. Giang tiên sinh, tôi cá là anh sẽ không thể quên nổi tôi.”
Dứt lời, cô xoay người bước đi, không hề lưu luyến lên máy bay.
Khi đó, Giang Bạc Tuyết chỉ cho rằng cô tự mình đa tình.
Anh vẫn ngồi vững trên vị trí gia chủ Giang gia, chẳng buồn để một người phụ nữ hèn mọn trong lòng.
Năm đó, Lâm Hải đón trận tuyết cuối cùng.
Giang Bạc Tuyết phủi những bông tuyết đọng nơi tay áo, như thể đang tiễn đưa Hứa Già Dục.
Cũng không rõ vì sao, suốt bao năm đông về mà tuyết chẳng rơi ở Lâm Hải, Giang gia gia chủ lại luôn bồn chồn trong lòng.
Điều anh nhớ, vẫn là mùa đông năm ấy—
Thân ảnh yếu mềm của Hứa Già Dục rời đi giữa tuyết trắng.
_____
Vài năm sau, cô từ nước ngoài trở về. Lần gặp lại, là trong yến tiệc tại biệt thự ven biển của anh.
Quyền quý tụ hội, Hứa Già Dục vẫn một thân váy đỏ rực rỡ, cười nói không ngừng.
Ánh mắt cô long lanh, ung dung đối diện người đàn ông đang trừng trừng nhìn cô nâng ly mời rượu, lửa giận hừng hực bùng lên trong đáy mắt anh.
Đó là lần đầu tiên Giang Bạc Tuyết thất thố.
Người đàn ông lạnh nhạt ít lời xưa nay của Giang gia đột nhiên làm rơi chén rượu, không kìm được mà túm lấy cổ tay cô, kéo vào căn phòng hẻo lánh.
Anh nghiến răng:
“Em còn dám trở về?”
Hứa Già Dục nhẹ nhàng chọc ngón tay vào ngực anh, nụ cười yêu mị.
Cô nhớ lại mấy năm trước anh đã từng nói…
“Tôi còn tưởng Giang tổng thật sự đã quên tôi rồi.”
Cô uể oải khẽ cười, môi đỏ lướt qua, hơi thở mơn man bên gáy anh—
Là khung cảnh anh đã từng mơ thấy không biết bao nhiêu lần giữa những đêm khuya cô quạnh.
“Xem ra... là không quên được.”
_____
Từ khóa: Gương vỡ lại lành, yêu thầm thành thật, tình nhân biến thành vợ
Lập ý: Cái gì đã từng mất đi, sẽ tìm lại được; người bạn từng bỏ lỡ, sẽ là điều bạn khao khát nhất đời.
______
Nguồn: https://truyenwikidich.net/truyen/vo-tuyet-noi-Zy3mYEbIjg4lJegC