Ánh đèn trắng lạnh lẽo từ trên đầu chiếu xuống, Hứa Già Dục nheo mắt lại, thân hình Lương Dĩ Nhu bị ánh đèn kéo dài, uốn lượn trên thảm.

Sau một lúc lâu, Hứa Già Dục khẽ cười: “Xem ra tôi rất nổi tiếng.”

Vừa mới vào tổ, cô liền cảm thấy Lương Dĩ Nhu có chút quen mặt, thỉnh thoảng khi cô ta diễn, Hứa Già Dục sẽ liếc nhìn nhiều hơn một chút, nhưng vẫn luôn không rõ cảm giác quen thuộc này từ đâu mà ra.

Cô tin chắc, mình chưa từng thật sự ở chung với Lương Dĩ Nhu, nếu không, cũng không đến mức hoàn toàn không có ấn tượng.

Thế nhưng vừa rồi lời Lương Dĩ Nhu nói, lại đột nhiên khiến cô nghĩ tới ——

Cô hẳn là từng gặp qua Lương Dĩ Nhu, ở buổi yến hội tư nhân lần trước của Giang Bạc Tuyết.

Hôm đó yến hội tổ chức tại Hải Đình, bởi vì một vài chuyện, cô và Giang Bạc Tuyết tranh cãi, cuối cùng giằng co đến mức xé rách quần áo của nhau, lăn lộn trên thảm.

Anh sức lực lớn, lại còn cảm thấy chưa đủ, Hứa Già Dục khàn giọng, bị anh làm cho toàn thân mềm nhũn, hôn mê bất tỉnh.

Đến khi tỉnh lại, Hứa Già Dục nghẹn khí, muốn xuống dưới lầu tìm Giang Bạc Tuyết lý luận.

Cô không biết dưới lầu đang tổ chức yến hội.

Cô nổi giận đùng đùng mở cửa, khiến mọi người đều ngây người.

Bởi vì khi đó, Hứa Già Dục chỉ mặc một chiếc áo ngủ lụa mỏng, cổ áo rộng, nửa kín nửa hở, làn da dưới ánh đèn thủy tinh ánh lên vẻ trơn mịn sáng bóng. Huống hồ trên người cô còn đầy dấu vết tím tím xanh xanh.

Giang Bạc Tuyết trong mấy chuyện thế này luôn ra tay rất mạnh, Hứa Già Dục lại cố chấp, cứ muốn chống lại. Mà cô lại là kiểu chỉ chạm nhẹ đã để lại vết đỏ.

Mỗi lần sau khi xong việc, cô rửa mặt nhìn thấy dấu vết trên người, bản thân cũng thấy xấu hổ đến hoảng.

Huống hồ là những người khác.

Vài người đang ngồi nhìn thấy cô, ánh mắt lập tức trầm hẳn xuống.

Cô thực sự quá đẹp, giống như yêu nghiệt, chẳng giống người phàm. Vẻ đẹp ấy thấm đẫm dục vọng, chỉ trong khoảnh khắc, như phủ một lớp ướt át, mang theo vẻ diễm lệ đầy phong tình.

Mãi đến khi “phanh” một tiếng vang lên, bọn họ mới bừng tỉnh.

Hàng mi Hứa Già Dục run lên, trong lòng bỗng thấy căng thẳng, bởi vì sắc mặt Giang Bạc Tuyết khi đó, thực sự quá mức khó coi.

Anh vốn đang uống rượu, chiếc ly chân cao bị anh bóp nát trong tay. Mảnh thủy tinh cắm vào lòng bàn tay anh, đồng tử Giang Bạc Tuyết tối sầm như mực, anh cũng mặc kệ máu chảy, bước đến, trên tay xách theo áo khoác của mình.

Anh cụp mắt che đi mọi ánh nhìn soi mói, phủ áo khoác lên người cô, nhàn nhạt nói: “Lên lầu đi.”

Giọng trầm, lạnh lùng mà bình thản.

Thật ra không phải lời gì mang tính uy hiếp, nhưng Hứa Già Dục lại cảm thấy eo mềm nhũn. Cô chỉ mong chạy thật nhanh, lúc rẽ ra cửa lại vô ý va phải một cô gái.

Hứa Già Dục nói một câu: “Xin lỗi.”

Đối phương nhìn cô cười cười, ánh mắt đầy cảm xúc khó đoán: “Không sao.”

Giờ nhớ lại, cô gái khi đó chính là Lương Dĩ Nhu.

Lương Dĩ Nhu thấy bộ dạng gió nhẹ mây nhàn kia của cô, khẽ cắn môi, nhịn không được mỉa mai: “Đúng vậy, Hứa Già Dục, dựa vào cái gì chứ, ai có thể phong tình bằng cô, không biết xấu hổ bằng cô chứ?”

Cô ta bước lên một bước, nhìn thẳng Hứa Già Dục: “Khi đó bị chơi đến sướng lắm phải không, khoe khoang cái gì? Khoe cô là tình nhân của anh ấy? Chỉ tiếc, người ta đã đính hôn, không cần cô.”

Lương Dĩ Nhu có chút đắc ý mà bật cười.

Bên ngoài đều đang đồn, Giang Bạc Tuyết đã liên hôn với nhà họ Tôn, kỳ thật bọn họ trong lòng đều hiểu rõ, liên hôn thì sao, không đại biểu được gì. Giang Bạc Tuyết thật ra chưa chắc đã thích vị hôn thê kia của anh đến mức nào, chỉ là dù sao cũng có một cái danh phận, thì đã không giống nữa rồi.

Có thể Giang Bạc Tuyết thích kiểu như Hứa Già Dục, phong lưu phóng túng, nhưng không danh không phận, ở Hải Thành, cô chẳng là gì cả.

Lương Dĩ Nhu cong môi: “Hứa Già Dục, tôi thật sự thương hại với cô.”

Im lặng một lát.

Hứa Già Dục đột nhiên bật cười.

Nhìn thoáng qua biểu cảm khó hiểu của Lương Dĩ Nhu, cô cười nhạt nói: “Thương hại tôi cái gì? Thương hại tôi là người ngủ với Giang Bạc Tuyết, chứ không phải người ngủ với gã hói đầu già của cô sớm hơn à?”

Ý cười của Lương Dĩ Nhu đông cứng ở khóe miệng, sắc mặt trong chớp mắt trở nên vặn vẹo: “Cô nói cái gì đó!”

“Nói cô đấy, Lương tiểu thư. Khi đó ở Hải Đình, cô nhận ra tôi, chẳng lẽ tôi lại không nhận ra cô sao?”

Hứa Già Dục cười nhạt, ánh mắt híp lại.

Cô trời sinh đôi mắt đào hoa, yêu mị đa tình. Lúc này vì ý cười mà đuôi mắt hơi nhướng, ẩn giấu vài phần châm chọc.

Lương Dĩ Nhu mặt trắng bệch, không nhịn được sững người tại chỗ.

“Nếu tôi là cô, tôi cũng sẽ không hấp tấp đến mức chạy tới cùng một người mà mình từng gặp ở bữa tiệc kim chủ, để lộ thân phận.”

Hứa Già Dục mỉm cười, lấy chìa khóa phòng từ trong túi ra, quẹt thẻ mở cửa.

“Thật ngu ngốc, cô tưởng rằng cô nắm được nhược điểm của người ta, nhưng kỳ thật người ta cũng nắm được cô... Lời đến đây là hết, Lương tiểu thư, ngủ ngon.”

“Mai gặp.”

Nói xong, cô đóng cửa phòng lại, mơ hồ nghe được ngoài cửa Lương Dĩ Nhu thấp giọng chửi: “Thế thì sao, tôi vẫn còn mạnh hơn cô! Tôi không giống cô, tôi có nhiều người muốn, Giang Bạc Tuyết cũng không phải vì cô mà nên...”

Cánh cửa khép lại, âm thanh bị chặn ngoài phòng.

Hứa Già Dục tựa người vào cửa, hít sâu một hơi, vuốt tóc.

Cô không ngờ lại đụng phải chuyện thế này khi đi tổ chức sự kiện, không nhịn được cười giễu bản thân.

Thật mẹ nó ngu ngốc.

Cô cứ tưởng đã cách Giang Bạc Tuyết cả vạn dặm, nhưng những người và chuyện có liên quan đến anh, cô lại chẳng trốn nổi một ai.

Đang chuẩn bị đi rửa mặt, vừa cắm thẻ phòng vào ổ, đèn bật sáng, liền phát hiện mép giường có người ngồi.

Hứa Già Dục hoảng sợ.

Mạnh Tĩnh Nam cầm ly trà, ngồi ở mép giường cô, cười ôn nhã mà tự phụ: “Làm em hoảng rồi.”

Hứa Già Dục không nhịn được nhíu mày: “Anh sao lại ở phòng em?”

Mạnh Tĩnh Nam rũ mắt nhìn đồng hồ: “Sắp đi rồi, mười phút thôi. Dưới lầu tiệc rượu còn chưa tàn, anh đến tránh một chút.”

Hứa Già Dục lập tức hiểu: “Tiểu yêu tinh quấn lấy anh?”

Mạnh Tĩnh Nam chỉ cười không nói, coi như thừa nhận.

Hứa Già Dục đặt túi lên sô pha, quét mắt nhìn anh một lượt: “Thật sự, đáng bị quấn, vừa đẹp lại có tiền. Là yêu tinh thì đều thích loại như anh.”

“Cảm ơn khen ngợi.” Mạnh Tĩnh Nam mắt cong cong, “Có điều, sao anh cảm thấy em hình như đang móc mỉa anh? Bộ dáng khi nãy của em, cũng chẳng giống đang tán thưởng.”

“Thông cảm một chút đi, em là tai họa, mạch não có hơi khác người.”

Hứa Già Dục tháo vòng cổ, hoa tai, nhẫn: “Có thể do anh đột nhiên xuất hiện, em bị dọa một chút, không quen lắm.”

“Ý thức lãnh địa mạnh à?”

Hứa Già Dục cảm thấy cách nói này cũng hay, thành thật gật đầu: “Đúng vậy, có thể nói thế. Nếu có người không được cho phép mà tự tiện xông vào lãnh địa của em, em sẽ hơi khó chịu một chút.”

Trong mắt Mạnh Tĩnh Nam ý cười càng sâu: “Điểm này của em, thật giống anh ta.”

Động tác chải đầu của Hứa Già Dục hơi khựng lại.

“Giang tiên sinh làm ăn cũng là thái độ này. Hồi trước khi khai phá miếng đất Thanh Điền Loan, anh ta giành được ba nghìn mẫu. Mạnh gia bọn anh  vốn đã có sản nghiệp ở đó, cũng chỉ lấy được bốn nghìn mẫu.”

Hứa Già Dục rũ mắt: “Sau đó thì sao?”

“Sau đó anh thảm rồi, mấy dự án ở Uyên Hải Loan liên tiếp thành phế thải. Hứa tiểu thư, em thật là lợi hại, động vào ai cũng không đơn giản.”

Hứa Già Dục cảm thấy tim như mềm đi một chút.

“Bên đó công ty bảo lãnh tiêu rồi, vốn cũng tạm thời không kéo được mới. Chỉ đành đi tiệc rượu, xã giao chút thôi.” Mạnh Tĩnh Nam gõ nhẹ lên vách ly, thần sắc lười biếng mà thản nhiên.

Hàng mi Hứa Già Dục khẽ run, cong môi: “Anh ta đúng là có chút tính ‘có thù tất báo’.”

Hàng mi dài và dày che đi cảm xúc nơi đáy mắt.

Ánh mắt Mạnh Tĩnh Nam dừng lại trên mặt cô, từ xương mày, sống mũi, men theo đường viền hàm nhỏ nhắn trượt xuống.

Hầu kết anh ta khẽ động.

Khuôn mặt cô như vậy, kinh diễm động lòng người, không sắc sảo, cũng không mang tính công kích, chỉ đơn thuần là đẹp.

Đẹp đến ngoài sức tưởng tượng của anh ta. Là đàn ông, ai mà không thích.

Mắt Mạnh Tĩnh Nam trở nên u tối.

Đôi mắt màu trà nhàn nhạt, lịch sự ôn hòa, nơi đáy mắt như ẩn như hiện ý cười, nhưng chỉ thoáng qua trong chớp mắt, khiến người ta không thể nắm bắt.

Một lát sau, anh ta bưng chén trà đứng dậy, chiếc đồng hồ Patek Philippe ánh lên sắc tối lạnh nhàn nhạt: “Được rồi, mười phút tới rồi, anh phải đi.”

Hứa Già Dục cũng ngừng tay theo.

“Thẻ phòng để trên bàn cho em, mượn từ Tống Dạ, cậu ta chắc đã nhắn cho em rồi, có điều em có lẽ là chưa thấy.”

Hứa Già Dục ừ một tiếng: “Biết rồi.”

Mạnh Tĩnh Nam bước tới trước cửa, một tay đặt lên then cửa, đứng yên một chốc rồi hơi nghiêng mắt, hàng mi cụp xuống.

Trong bóng tối, giọng nam trầm thấp vang lên: “Ngủ ngon, Già Dục.”

Mi mắt Hứa Già Dục khẽ run.

Cửa mở rồi khép lại, cô lặng lẽ nhìn theo anh ta rời đi, căn phòng lại chìm vào tĩnh lặng.

Hứa Già Dục ngồi một lúc, sau đó cầm quần áo vào phòng tắm tắm nước ấm, tắm xong thì trực tiếp lên giường.

Cô quá mệt, chẳng muốn nghĩ gì thêm.

_____

Đã nhiều ngày trời trong, không còn tuyết rơi. Có nắng, thậm chí ban ngày còn hơi ấm.

Tâm trạng mọi người rõ ràng tốt lên, không khí trong đoàn phim cũng hòa thuận vui vẻ hơn nhiều. Không rõ là vì thời tiết, hay do tất cả dần quen thuộc.

“Chị Già Dục, nghiêng người về bên này một chút, đúng rồi. Bên này búi tóc hơi lệch, để em cố định lại lần nữa cho chị.”

Hứa Già Dục không lên tiếng, cúi đầu nhìn điện thoại, mặc cho Du Nhạc Như loay hoay chỉnh tóc mình.

Du Nhạc Như ngậm cái kẹp trong miệng, thử mấy cái vẫn không thấy vừa ý, bèn quay đầu gọi về phía bên trái: “Sở Tiểu Oánh, em sang phòng bên cạnh tìm chỗ đạo diễn Trương, lấy cái vali của chị về, chị để quên bên đó rồi!”

Một cô bé mảnh mai lập tức đáp “Dạ”, nhanh chóng đặt cái vali xuống, lau mồ hôi rồi chạy đi.

Chẳng bao lâu sau, cô bé kéo cái vali hành lý về.

Du Nhạc Như chỉ huy: “Mở ra, để chị tìm... cái bao đựng kẹp... đúng rồi, đưa cái trâm cài đầu kia cho chị luôn.”

Lăn qua lăn lại một hồi, cuối cùng tóc Hứa Già Dục cũng được búi lại ổn thỏa, Du Nhạc Như lại đi bận với người khác.

Sở Tiểu Oánh vẫn lặng lẽ nhìn Hứa Già Dục một lúc, vẻ mặt có chút xuất thần.

“Đẹp sao?” Hứa Già Dục nhướng mày.

Cô vốn đã có phong tình riêng, Sở Tiểu Oánh đỏ mặt gật đầu: “Đẹp.”

Tống Dạ đang cùng cô diễn tập kịch bản, nghe vậy liền cười ha hả: “Nghe chưa, tôi nói rồi mà, mặt cậu là mặt họa thủy, đẹp đến diễm áp quần phương, vậy mà còn không tin.”

Hứa Già Dục đá cậu ta một cước: “Cút đi, nói linh tinh.”

Sở Tiểu Oánh nhìn hai người đùa giỡn, cũng thẹn thùng lẩm bẩm: “Anh Tống nói không sai đâu, chih Già Dục, thật ra em cảm thấy tạo hình này của chị... là đẹp nhất luôn.”

Cô không dám nói là “khuôn mặt”, đùa sao, trong tổ dám nói Hứa Già Dục – một nữ phụ không danh tiếng – đẹp hơn nữ chính Lương Dĩ Nhu, ngày mai Lương Dĩ Nhu mà nổi giận thì có thể bị đuổi ngay lập tức.

Nhưng Sở Tiểu Oánh cảm thấy, ai có mắt đều nhìn ra được.

Hứa Già Dục đẹp, đẹp như yêu nghiệt, như muốn câu hồn đoạt phách, khiến người ta rối lòng không yên. Nhưng khi ánh mắt cô khẽ động, hàng mi dài hơi cong, lại thấp thoáng một vẻ dịu dàng lặng lẽ.

Giống như lớp sương tích tụ bao năm, nơi đáy mắt luôn ẩn giấu điều gì đó.

Hai khí chất mâu thuẫn đến cực điểm ấy, lại giao hòa trên người một người.

Không thể diễn tả thành lời.

Hứa Già Dục chống cằm, đôi mắt đào hoa hơi cong.

Cô khẽ chạm vào viên trân châu cài trên búi tóc, cong môi lơ đãng: “Vậy sao, chị đẹp đến vậy à?”

“Đúng vậy.”

Hứa Già Dục bật cười khẽ, ánh mắt dời khỏi tin nhắn nằm đơn độc trên điện thoại, từ dòng chữ “Nhớ kỹ số của tôi”, Giang Bạc Tuyết vẫn không có lấy một tin nhắn nào.

Đôi mắt cô hơi cụp xuống: “Anh ta thì chưa bao giờ nghĩ vậy.”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play