Giọng cô lười biếng đến kỳ cục, lại cố tình mang theo vẻ quạnh quẽ, mâu thuẫn nhưng lại hòa hợp.

Sở Tiểu Oánh nuốt một ngụm nước bọt.

Nhân vật lần này của Hứa Già Dục, thật ra không tính là được yêu thích, cô diễn một mụ đàn bà thủ đoạn. Vì muốn giữ mạng, vì muốn con gái mình có tiền đồ phú quý, mà hại chết người khác.

Lúc mới nhận được kịch bản, Hứa Già Dục từng có một thời gian đầy đầu toàn vạch đen.

Khi Mạnh Tĩnh Nam gọi điện thoại, cười nói: “Em có thể diễn tốt.”

Cô thì càng thấy mình không ổn, có thể diễn tốt cái gì chứ? Anh ta cảm thấy cô rất giống mụ đàn bà thủ đoạn sao?

Tống Dạ nói: “Gương mặt này của cậu, rõ ràng chính là mặt của mụ đàn bà thủ đoạn, kiểu tiểu thư khuê các đứng đắn, sao mà gợi cảm được như cậu.”

Hứa Già Dục nghiến răng: “Cậu bớt nói bậy.”

Khi mới bắt đầu quay, cô còn rối rắm một trận, nhưng sau khi nhập vai thì cũng không nghĩ nhiều nữa. Cô từng viết một đoản văn cho nhân vật phụ không có nhiều đất diễn này, kín đặc, còn nhiều hơn cả lời thoại của nhân vật.

Hứa Già Dục nhìn chằm chằm vào màn hình giám sát, nhìn người phụ nữ áo quần tơ lụa, giọng điệu lẳng lơ trên đó, đôi lúc còn cảm thấy như đang xem chính mình.

Cảnh tiếp theo đến lượt cô, đạo diễn Tần Dương đến tìm cô để giảng giải diễn xuất.

Hứa Già Dục vừa quay xong cảnh rơi xuống nước, quần áo xốc xếch dính trên người, cô nhíu mày chỉnh lại y phục, môi đỏ tươi, có vẻ đẹp kiều diễm u buồn.

Tần Dương nói: “Tiểu Hứa, cảnh kết của cô, sau khi xuống nước đừng nói lời thoại, hình ảnh đó xấu lắm, chờ được người vớt lên, phun hết nước rồi hãy nói...”

Hứa Già Dục gật đầu, ngoan ngoãn nghe lời.

Tần Dương liền nói thêm vài câu.

Ban đầu ông còn tưởng Hứa Già Dục là loại được tư bản nhét vào, nhưng tiếp xúc nửa tháng, ông phát hiện Hứa Già Dục cũng chẳng có tính khí gì xấu.

Ông muốn sửa cảnh, cắt cảnh, Hứa Già Dục đều chỉ nhàn nhạt nói một câu: “Ngài quyết định là được.”

Thỉnh thoảng chỉ đạo diễn xuất, cô cũng chỉ đứng nghe ngoan ngoãn, không ầm ĩ, không làm khó.

Điều đó thực sự hoàn toàn trái ngược với vẻ ngoài của cô.

Vì Hứa Già Dục sinh ra đã có gương mặt yêu mị, đầy vẻ phong tình.

Tần Dương lại nói thêm vài điểm, Hứa Già Dục ban đầu còn nghiêm túc nghe, ánh mắt quét một vòng, dần dần cảm thấy không ổn — những ánh mắt dừng trên cô và Tần Dương đầy mập mờ và suy xét.

Xung quanh bắt đầu xì xào bàn tán.

“Cô xem cô ta cố tình ngã xuống nước rồi dựa vào đạo diễn đấy.”

“Ngực lớn như vậy.”

“Hình như tôi nghe nói vai này của cô ta là ngủ mà có.”

“Chắc chắn là ngủ mà có, anh không thấy cô ta đi đường cứ uốn éo uốn éo, hai chân cũng chẳng đi cùng nhau. Kiểu đó là bị đàn ông ngủ rồi, nên mới không khép lại nổi đấy.”

Tần Dương tai nghễnh ngãng, những lời thì thầm đó ông nghe không rõ, vẫn còn đang nói to chỉ đạo cho Hứa Già Dục.

Còn Hứa Già Dục thì không thể giả vờ không nghe thấy.

Từ nhỏ cô đã bị nói là phóng đãng, càng không để tâm người ta nói mình, nhưng lôi cả đạo diễn vào thì là chuyện khác. Hứa Già Dục không thích người khác vì mình mà chịu tiếng xấu.

Cô bất đắc dĩ buông tay: “Được rồi, ngài cũng đừng nói với tôi về cảnh diễn nữa, không nghe thấy người ta đang nói là tôi ngủ để có được vai này à?”

Tần Dương: “……”

Tần Dương lau mồ hôi: “Không phải, cái này, Tiểu Hứa à……”

“Ngài đi nói với Lương Dĩ Nhu trước đi? Cô ấy lát nữa chẳng phải còn phải diễn chung với tôi à?”

Hứa Già Dục cong môi cười, đôi mắt cũng cong lên theo.

“Tôi đều hiểu, không sao đâu, tôi có thể diễn tốt. Mạnh tổng chẳng phải từng nói tôi rất hợp với vai này sao? Ngài cứ tin tưởng tôi đi.”

Tần Dương nhìn cô một cái, thở dài: “Được rồi.”

Ông rất thích diễn viên này, trượng nghĩa, xảy ra chuyện tuyệt đối không đổ trách nhiệm, cũng không kéo người khác vào cùng. Nhiều năm như vậy, Tần Dương hiếm thấy được người như thế.

Ông cầm kịch bản, chuẩn bị đi tìm Lương Dĩ Nhu, không nhịn được lẩm bẩm: “Vị bà cô kia mới thật sự khó đối phó.”

Lúc này, trợ lý đạo diễn Tiểu Lâm chạy tới: “Tần đạo, có điện thoại tìm ngài.”

“Ai vậy?”

Điện thoại gọi đến máy của trợ lý, chắc là vì gọi máy của ông không được.

Tiểu Lâm nói: “Không biết nữa.”

“Cậu cũng không hỏi xem người ta họ gì à?”

“Hả?” Tiểu Lâm nghĩ nghĩ rồi đáp: “À, anh ta nói anh ta họ Giang.”

Hứa Già Dục ngẩng đầu lên.

Tần Dương nhận điện thoại, Hứa Già Dục khẽ nhếch môi, đứng khựng lại tại chỗ.

Tống Dạ gọi cô: “Làm gì vậy? Ngẩn người ra à?”

Hứa Già Dục cụp mắt: “Không có gì.”

Cô vốn nhạy cảm với họ Giang, trên đời này người họ Giang nhiều như thế, hơn nữa cô vừa rồi chỉ nghe thấy đọc là “Giang”, cụ thể là chữ nào, cũng chưa nói rõ.

Nhỡ đâu là Khương thì sao? Cũng có khả năng.

Cô không nên nhạy cảm như vậy.

Hứa Già Dục kéo váy, chuẩn bị xuống nước lại lần nữa: “Cậu giúp tôi giữ váy một chút.”

Cảnh rơi xuống nước quay xong là hết vai hôm nay của cô. Mùa đông xuống nước, dù thời tiết có nắng thì vẫn lạnh, Tần Dương bảo cô nhanh đi thay đồ nghỉ ngơi.

Hứa Già Dục cũng không từ chối. Lúc cô từ dưới nước lên, đến cả môi cũng tái nhợt, tay vẫn run không ngừng, có dấu hiệu bệnh lý. Cô muốn khống chế, nhưng hoàn toàn không dừng lại được.

Vừa vào phòng thay đồ, vách bên có người, Hứa Già Dục nghe thấy giọng nữ đầy khinh thường:

“Cô thấy cái Hứa Già Dục kia chưa? Làm màu cái gì chứ, chẳng qua chỉ là quay cảnh rơi xuống nước thôi, tưởng mình là công chúa à.”

“Đúng là đồ điếm, vừa nãy vừa lên bờ tay đã run rồi. Người bình thường ai lại run tay đến mức đó?”

“Tôi mới thấy Thịnh Tầm Chu mang túi chườm nóng tới cho cô ta.”

Thịnh Tầm Chu là nam chính của bộ phim này.

Cô gái kia ngẩng đầu kêu lên: “Cô ta cố tình quyến rũ ai vậy chứ!”

“Lý Mộng Lâm, cô nhỏ giọng chút, đừng để người ta nghe thấy,” một cô gái khác hạ giọng, “Đi nhanh đi, mang quần áo đưa cho chị Lương, nếu muộn lại bị mắng.”

Mấy cô gái lầm bầm vài câu rồi rời đi.

Qua một lúc, Hứa Già Dục từ gian bên cạnh đẩy cửa bước ra.

Tay cô đã không còn run nữa, đã thay xong quần áo thường ngày, áo hoodie và quần jean, bên ngoài khoác một chiếc áo phao đơn giản.

Túi chườm nóng trong ngực đã nguội lạnh.

Hứa Già Dục đã tẩy trang, lúc rời khỏi phòng thay đồ, Thịnh Tầm Chu vẫn còn đang quay phim.

Thấy cô, động tác của người đàn ông khựng lại một chút, khóe môi nhếch lên: “Cô sao rồi, ổn chứ?”

Hứa Già Dục đưa túi chườm nóng trả lại cho anh ta, cong môi: “Cảm ơn, tôi không sao.”

Cô đã tẩy trang, dung mạo so với lúc đầy vẻ phong tình quyến rũ, lại thêm phần thanh tú nhẹ nhàng.

Thịnh Tầm Chu hơi sững người.

Hứa Già Dục hít mũi, mái tóc xoăn dài bị gió thổi tung lên.

Cô rất đẹp, cả đoàn phim đều biết.

Trước đó, Lương Dĩ Nhu còn lên mạng đăng bài PR, nói gương mặt của mình là đẹp nhất trong cả đoàn, thật sự yên tâm về nhan sắc.

Lúc ấy phía chính thức chỉ công bố tạo hình của vài vai chính và vai phụ quan trọng.

Còn Hứa Già Dục, không thấy tên đâu.

Nhưng ở trong đoàn phim, mọi người đều có mắt cả ——

Cô quá đẹp.

Là vẻ đẹp rất có phong tình, thậm chí vì đường nét ngũ quan quá sắc sảo, cả gương mặt mang theo một cảm giác giống như đóa hoa nở rộ nơi đầu tường, từ thịnh chuyển suy, mang nét suy tàn và trụy lạc.

Có một lần Thịnh Tầm Chu tình cờ nhìn thấy cô đứng một mình bên ruộng nước hoang vu, giơ tay lên, gió lướt qua đầu ngón tay clo.

Sương khói mờ ảo.

Lúc ấy cô mặc váy đỏ, mặt mày uể oải lẫn chán chường, nói khó nghe thì giống như có thể nhìn không chạm vào, lại ẩn chứa chút phong trần không thể che giấu.

Cảm giác đó, Thịnh Tầm Chu không thể quên được.

Tim anh ta như bị đụng mạnh một cái.

Lỗ tai bắt đầu nóng lên, hầu kết khẽ lăn, anh ta hỏi Hứa Già Dục: “Tối nay hình như có tiệc, Tần đạo thuê xe đi, cô có đi không?”

Hứa Già Dục vén tóc ra sau tai, có chút thờ ơ: “Ờ, đi chứ.”

Cô vốn không quá thích tham gia mấy hoạt động tập thể, nhưng cũng không muốn tỏ vẻ quá lập dị.

Thịnh Tầm Chu hít thở có phần dồn dập: “Được.”

Anh ta rốt cuộc không dám nhìn Hứa Già Dục nữa, bối rối bỏ đi.

Hứa Già Dục: “……”

Hứa Già Dục chỉ vào bóng lưng anh ta, hỏi Tống Dạ: “Tôi nói cái gì? Anh ta chạy cái gì.”

“Không nhìn ra à.” Tống Dạ thần bí hề hề, “Bé trai tân ngây thơ phải lòng cậu rồi.”

“……” Hứa Già Dục vỗ một cái lên ót Tống Dạ, “Thời tiết tốt như vậy đừng có ép tôi tát cậu.”

“Buổi tối tụ hội cậu đi không?”

“Đi chứ, đi chơi một chút, khỏi để đến lúc đó bị nói nhiều, phiền chết.”

Tống Dạ nói: “Được, vậy tôi về khách sạn trước. Cậu bật âm lượng lên cho tôi. Cứ tắt âm đi hoài là cái tật xấu gì vậy chứ.”

“……”

Hứa Già Dục mở khóa điện thoại, chỉnh lại xong, đang định tắt đi, ánh mắt vô tình lướt qua một tin nhắn, đầu ngón tay khựng lại.

Hộp thư đầy quảng cáo rác, toàn là dấu chấm đỏ chưa đọc.

Chỉ có một tin đã đọc, bị kẹp ở giữa, giống như một hạt bụi bị chôn trong đất.

—— “Nhớ kỹ số của tôi.”

Đây là tin nhắn duy nhất Giang Bạc Tuyết từng gửi cho cô.

Cô không trả lời, Giang Bạc Tuyết cũng không hỏi. Sau đó cũng không gửi nữa.

Tin nhắn đã là chuyện một tháng trước.

Thì ra bọn họ đã không liên lạc lâu đến thế rồi.

Dựa theo tính cách trước giờ của anh, chuyện này gần như là không thể xảy ra.

Giang Bạc Tuyết ham muốn chiếm hữu rất mạnh. Dù Hứa Già Dục chỉ là tình nhân, thì anh thể hiện ý thức lãnh địa ra ngoài vẫn rõ rệt vô cùng ——

Có lúc cô về trễ một chút, anh cũng tức giận mất nửa ngày.

Còn lạnh giọng chất vấn cô rốt cuộc đang làm gì.

Lần chia xa lâu nhất của hai người, nghĩ kỹ lại cũng là khi Hứa Già Dục bị anh đẩy ra nước ngoài.

_____

“Sao vậy?”

Hứa Già Dục cười cười, cất điện thoại đi: “Không có gì, đi thôi, mặt trời sắp lặn rồi.”

Cô đã sớm quên, mình và anh đã cắt đứt quan hệ tình nhân từ lâu, lúc đó Giang Bạc Tuyết giận dữ, còn mắng cô cút.

Vài ngày nay anh không có động tĩnh gì, đến cả trả thù cũng không có, Hứa Già Dục cảm thấy, có khi anh thật sự bị mấy lời cô nói hôm đó đánh thức, quay về ở bên vị hôn thê của mình rồi.

Cô không nghĩ thêm, chuyên tâm làm ăn với tài khoản Weibo của mình.

Chuyện này là chủ ý của Tống Dạ. Cô có nhan sắc, thời nay có gương mặt là có chỗ đứng.

Vài hôm trước tuyết rơi, Lâm Hải ba năm rồi chưa có trận tuyết lớn thế này, Tống Dạ bảo cô chụp một bộ chân dung.

Hứa Già Dục liền chọn một bộ váy đỏ, đứng trong tuyết, ngẩng mặt trong làn khói mờ.

Khí chất cô uể oải, lạnh nhạt, là nét riêng trong giới giải trí. Bộ ảnh đó nhanh chóng lan truyền.

Thêm cả Mạnh Tĩnh Nam giúp một tay, làm rất nhiều chiến dịch truyền thông, Hứa Già Dục nhanh chóng nổi danh.

Các nữ diễn viên trong đoàn nhìn cô càng thêm không thiện cảm, Hứa Già Dục lười để tâm.

Tới buổi tối, Tần Dương dẫn họ tới một tửu lầu ở Nam Thủy Loan ăn cơm.

Không biết ai lan tin rằng sẽ có đại nhân vật tới.

Vài nữ diễn viên trong đoàn đều hơi phấn khích, vội vã quay về khách sạn trang điểm đậm, thay váy.

Hứa Già Dục vẫn mặc chiếc áo khoác lông vũ kia.

Lương Dĩ Nhu đi ngang qua cô, liếc một cái đầy khinh miệt, Hứa Già Dục cũng chẳng buồn để ý.

“Cô định mặc bộ này đi quyến rũ đàn ông à?”

Hứa Già Dục cười khẽ: “Cô sợ tôi mặc thế này còn hấp dẫn hơn cô à?”

Lương Dĩ Nhu cười khẩy, lên xe: “Đừng đắc ý quá.”

Tửu lầu ăn cơm tên “Huệ Ký Tửu Lầu”, kiến trúc như một khu lâm viên kiểu Trung Quốc, thanh nhã vô cùng.

Hứa Già Dục đi cùng đám Tần Dương xuyên qua con đường hoa bay liễu rũ, vòng qua mái hiên, bỗng nhớ tới Giang Bạc Tuyết.

Hải Đình của anh cũng là kiến trúc kiểu Trung Quốc, nhưng mái ngói cao vút, trang nghiêm khắc chế, giống như một tòa cấm cung.

Hứa Già Dục rớt lại phía sau đội, hứng thú không cao.

Dạ dày cô rất khó chịu, từ lúc lên xe đã vậy, bản thân cũng không rõ nguyên do, cúi đầu, dùng khuỷu tay ép bụng, không hé răng, âm thầm chịu đựng.

Đúng lúc này, bỗng nghe Tần Dương cao giọng: “Bạc Tuyết, sao còn đứng trong sân, không phải là đến đón tôi à?”

Mi mắt Hứa Già Dục khẽ run.

Giọng nam quen thuộc trầm thấp, vẫn lạnh nhạt như cũ, nhưng ngữ điệu có chút thả lỏng: “Tần đạo nể mặt ăn cơm, tôi tất nhiên phải đón tiếp một chút.”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play