Tuyết đêm rơi rất mỏng, vai Giang Bạc Tuyết đã ướt đẫm, môi mỏng khẽ mím, đôi mắt đen sâu thẳm, ánh nhìn nhàn nhạt đảo qua, bình thản, không mang lấy một tia cảm xúc.

Ánh mắt anh quét qua người Hứa Già Dục, chỉ dừng lại một thoáng rồi lướt đi.

Hứa Già Dục nhớ đến đêm đó ở Hải Đình, anh cũng là dáng vẻ này, như thể hoàn toàn không nhận ra cô, trong lòng bỗng thấy khó chịu, giống như bị kim châm nhè nhẹ mà từng chút đâm vào.

Tần Dương cười đi đến, vỗ vai anh: “Đã bao lâu không gặp, chỉ là vài diễn viên nhỏ ăn bữa cơm, cậu sao còn khách sáo đến vậy.”

Giang Bạc Tuyết rủ mắt, nhàn nhạt cười: “Tần đạo khách khí.”

Anh vừa mở miệng, cả đoàn phim lập tức vây quanh, nhao nhao chào hỏi, khen ngợi không ngớt. Có vài nữ diễn viên khó giấu nổi tò mò, ánh mắt ngập ngừng thẹn thùng đánh giá anh.

Ở Hải Thành, không ai là không biết đến đại danh của Giang Bạc Tuyết.

Người ta đều nói anh là hậu bối có tiền đồ nhất đời này của Giang gia kinh thành, cũng là người nắm quyền Uyên Hải Loan.

Anh tài năng xuất chúng, khi du học ở Luân Đôn đã bắt đầu lộ ra tài kinh doanh. Sau khi về nước chưa đầy ba năm, đã nhanh chóng dùng thủ đoạn sấm sét khai phá thị trường Lâm Hải, thành lập Uyên Hải Loan, giúp Giang gia đứng vững ở Hải Thành.

Người ta đều bảo anh là một thương nhân khôn khéo lạnh nhạt, tâm cơ thâm sâu, rất có bản lĩnh.

Tuy đã đính hôn, nhưng với gia thế, ngoại hình, năng lực bày ra trước mắt như vậy, bên cạnh anh vẫn không thiếu ong bướm mưu toan dù biết rõ là không có hy vọng nhưng vẫn lao vào, thậm chí chỉ cầu được làm tình nhân.

Cũng có lời đồn rằng, anh quả thực từng có một tình nhân bên người.

Chỉ là ba năm trước, sau khi thuận theo lựa chọn của gia tộc kết thân với Tôn thị, vị tình nhân kia không rõ tung tích.

Giang Bạc Tuyết — lời đồn lan khắp, mọi người dù biết rõ anh cao không thể với, quý giá vô song, căn bản không thể nào cưới một người phụ nữ không quyền không thế — nhưng anh quá ưu tú.

Ưu tú đến mức quá đáng.

Mà phụ nữ thì đều bị hấp dẫn bởi kiểu người như thế.

Lương Dĩ Nhu dừng bước trước mặt Hứa Già Dục. Cô hơi nghiêng đầu nhìn sang, liếc Hứa Già Dục: “Cô không đi chào hỏi một tiếng?”

Ánh mắt mang theo vài phần dò xét, lời nói đầy ẩn ý, không che giấu chút ác ý nào.

Hứa Già Dục không nổi giận, chỉ nhẹ nhàng mỉm cười: “Tôi lại thấy, Lương tiểu thư cô càng nên qua đó chào hỏi một tiếng thì đúng hơn.”

Lương Dĩ Nhu cười nhạt: “Đúng thì sao?”

Hôm nay cô hiếm khi tô son đỏ, trông khác hẳn ngày thường. Ngay cả quần áo cũng là đồ mới đầu xuân, một chiếc váy dài mấy chục vạn, chiếc váy dài quét đất, nhẹ nhàng lay động, tôn lên dáng vẻ yêu kiều.

Cô vốn nghe nói tối nay Tần Dương muốn mời một nhân vật lớn ăn cơm.

Không ngờ lại là Giang Bạc Tuyết.

Lương Dĩ Nhu trong lòng vui hẳn lên, thoáng liếc nhìn khuôn mặt của Hứa Già Dục, dù chưa trang điểm gì vẫn đẹp đến mức quá đáng, liền sinh chút tâm tư xem náo nhiệt.

Cô ghé sát lại, kề tai Hứa Già Dục nói: “Tôi và cô không giống nhau, tôi qua đó chào hỏi, anh ấy ít nhất sẽ không chán ghét như vậy. Còn cô? Cô còn dám đứng ở đây sao, Hứa Già Dục, không sợ anh ấy xé cô ra à?”

Cô gái trước mắt khẽ cúi đầu. Tuyết rơi đậu trên lông mi, mi dài mềm, cổ mảnh khảnh, có một vẻ yếu đuối rất đẹp.

Hứa Già Dục nhẹ nhàng mím môi, không nói gì.

Khóe môi Lương Dĩ Nhu khẽ nhếch cười khinh miệt, xoay người bước lên bậc thang.

Bữa cơm ấy, Hứa Già Dục ăn chẳng ra sao.

Tuy bữa tiệc náo nhiệt, có hai nhà đầu tư luôn chuyện trò cùng Tần Dương, nhưng Giang Bạc Tuyết lại ngồi ngay đối diện cô, vẻ mặt lãnh đạm, ánh mắt cực nhạt, cả người toát ra một loại áp lực khiến người ta dè chừng.

Người khác nói gì anh cũng chẳng bận tâm, chỉ cúi đầu, từng điếu từng điếu hút thuốc.

Anh thật sự rất đáng sợ.

Hứa Già Dục thậm chí không dám với tay gắp món ăn đặt xa, sợ mình gây ra tiếng động gì.

Cả bàn ăn xong, Tần Dương có chút ngà ngà say, buông chén rượu, quay sang Giang Bạc Tuyết:

“Dạo này sao cậu lại rảnh đến Nam Thủy Loan? Tôi nhớ trước đó không phải cậu còn đang bận chuyện ở Tây Sơn sao?”

Bên cạnh có cô gái đưa điếu thuốc, là Lương Dĩ Nhu. Giang Bạc Tuyết không hề ngẩng đầu, nhận lấy thuốc rồi cười nhạt:

“Xong từ lâu rồi.”

Một người khác lớn tiếng chen vào:

“Giang tổng dạo gần đây ở Nam Thủy Loan có mấy dự án, đến đây xem thử thôi. Lão Tần, ông vậy mà cũng không biết, đúng là chẳng quan tâm gì cả!”

Tần Dương vội đưa tay lên gõ đầu mình, cười nói:

“Ai da, trách tôi, gần đây bận việc đoàn phim, cũng chưa kịp hỏi. Bạc Tuyết, cậu giỏi thật đấy, đến cả khu đất ở Nam Thủy Loan mà cũng cắn được xuống, tôi xin chúc cậu thành công, sau này nhớ mang tôi theo với.”

Giang Bạc Tuyết cụng ly với ông:

“Không dám.”

Ánh mắt vô tình lướt sang phía đối diện, đúng lúc bắt gặp cô gái đang cúi đầu ăn cơm. Da cô trắng đến chói mắt, cả người cuộn trong áo lông vũ, động tác rất nhỏ.

Ánh mắt Giang Bạc Tuyết lạnh nhạt, lướt qua hờ hững.

Tần Dương gọi người trong đoàn phim tới kính rượu, Giang Bạc Tuyết tuy không nhiệt tình, nhưng nể mặt Tần Dương, anh cũng khẽ gật đầu ra hiệu.

Chỉ khi đến lượt Hứa Già Dục.

Người đàn ông ngồi trước bàn, tay đặt hờ lên mặt bàn, khẽ gõ điếu thuốc, tàn thuốc rơi lả tả.

Anh đến cả lông mày cũng không nhướn, hoàn toàn xa lạ, như chẳng hề quen biết.

Hứa Già Dục ánh mắt dừng trên khuôn mặt anh. Gương mặt Giang Bạc Tuyết lạnh nhạt, hờ hững khiến cô thấy khó chịu, khẽ run hàng mi, cúi đầu nói nhỏ:

“Giang tổng, tôi kính ngài một ly.”

Giang Bạc Tuyết không đáp lời, thậm chí không liếc cô một cái. Người đàn ông chân dài bắt chéo, nửa gương mặt ẩn trong bóng tối, trông như say mà chẳng phải say.

Anh rũ mắt, nghiêng đầu nghe Lương Dĩ Nhu nói chuyện bên tai.

Không rõ là chuyện gì thú vị, trên mặt Giang Bạc Tuyết thoáng hiện ý cười, mấy người khác thức thời, lập tức để Lương Dĩ Nhu ngồi sát lại gần anh hơn.

Giang Bạc Tuyết cũng không để tâm, không nói tốt, cũng không nói không tốt, trước sau chỉ cúi mắt cười nhạt.

Khiến mấy nữ diễn viên khác trong bàn lòng ngứa ngáy, Lương Dĩ Nhu cả buổi tiệc cười duyên dáng vô cùng.

Chỉ có Hứa Già Dục, tay cô cầm ly rượu khựng lại gần nửa phút.

Không ai để ý đến cô.

Tay cứng đờ đến mức phát đau, cổ họng cô khẽ động, ngửa đầu, tự mình uống cạn rượu.

Người bên cạnh Giang Bạc Tuyết thấy vậy, lập tức lên tiếng:

“Lão Tần, nữ diễn viên của ông chẳng hiểu chuyện gì cả, Giang tổng còn chưa nói gì, cô ta đã tự mình uống rượu, chẳng phải nên phạt thêm ba ly sao?”

Người đàn ông ấy khi nhìn Hứa Già Dục, ánh mắt rõ ràng lộ liễu, nửa nheo lại, ý đồ thì ai cũng biết không nằm ở rượu.

Tần Dương lập tức cười để ngắt lời:

“Trương tổng, Tiểu Hứa còn non nớt, rụt rè, đừng chấp nhặt với cô ấy.”

Ông liếc mắt ra hiệu cho Hứa Già Dục:

“Tiểu Hứa, tự mình rót ba ly uống đi.”

Hứa Già Dục mím môi, không nói gì, cầm bình rượu rót một ly, chậm rãi uống cạn.

Lại rót một ly, rồi lại uống cạn.

Đến ly thứ ba, trước mắt bỗng xuất hiện một đôi tay khớp xương rõ ràng.

Thịnh Tầm Chu đột ngột đứng dậy, nắm lấy cổ tay Hứa Già Dục đang run lên vì say:

“Đừng uống.”

Anh ta đứng chắn trước người cô, như một mảng cao lớn âm u:

“Các vị, thật xin lỗi, cô ấy không uống rượu được lắm, ly này để tôi uống thay.”

Trên bàn tiệc, chuyện anh hùng cứu mỹ nhân vốn chẳng lạ gì. Nhưng Thịnh Tầm Chu lại đang ở thời kỳ nổi nhất, nắm trong tay nửa giang sơn lưu lượng, nghe nói sau lưng còn có tư bản chống đỡ, bên kinh thành cũng có chút quan hệ.

Người nọ không dám đắc tội, đành thuận theo mà tỏ thiện ý:

“Thịnh thiếu gia, anh hùng cứu mỹ nhân đấy à? Tôi cũng chỉ đùa tí thôi. Nếu Thịnh công tử uống rồi, tôi cũng phải theo một ly.”

Hai người cùng nâng ly, uống cạn.

Thịnh Tầm Chu rất cao, quần áo khi lướt qua người cô khiến Hứa Già Dục thấy ngưa ngứa tê dại. Cô lặng lẽ lùi lại hai bước.

Ánh mắt lướt qua vai anh ta, chỉ nhìn thấy một góc trong phòng.

Ghế lô tối đen, Giang Bạc Tuyết khẽ nhấc mí mắt, ánh nhìn sâu kín dừng lại trên người Thịnh Tầm Chu.

Tối tăm khó lường, như thể mọi phong sương đều đã lặng xuống.

Bữa ăn kéo dài tới cuối cùng mới tản tiệc. Sau khi chào Giang Bạc Tuyết, Tần Dương đưa mọi người lên xe, đoàn người trở về khách sạn.

Lúc đó đã gần nửa đêm, ai nấy đều trở về phòng. Hứa Già Dục không muốn chạm mặt Lương Dĩ Nhu, cố ý tụt lại phía sau.

Cô lấy thẻ phòng ra, tìm được đúng phòng, tiếng “cạch” vang lên khi mở khóa.

Vừa định đẩy cửa bước vào, phía sau bỗng có hai tay thô bạo siết lấy eo cô, mạnh mẽ đẩy cô vào phòng.

“Cạch”— cửa khóa trái.

Thẻ phòng rơi xuống đất, Hứa Già Dục giãy giụa:

“Buông tôi ra!”

Đối phương chẳng buồn để ý, bàn tay nóng rực áp lên làn da mỏng manh, ép cô đến cạnh bàn làm việc, vai bị bất ngờ bẻ ngược ra sau.

Hứa Già Dục hét khẽ một tiếng, hoảng loạn chưa kịp định thần.

Cô bất chợt ngẩng đầu, đụng phải đôi mắt đen như mực của người kia.

Tim Hứa Già Dục như ngừng đập, hô hấp khựng lại. Đôi mắt anh như dã thú, u ám lạnh lẽo, chăm chăm nhìn con mồi trước mặt. Trên người là mùi rượu nồng nặc.

Hứa Già Dục bất an cựa mình, eo lập tức bị siết chặt.

Cô muốn hỏi: muộn thế này rồi, sao anh chưa đi nghỉ, nhưng đến miệng, lại chỉ thốt ra:

“Anh tới làm gì?”

Lạnh lùng, xa cách.

Giang Bạc Tuyết ánh mắt sáng tối đan xen, bình thản nhìn cô một lát, như đang nghe chuyện cười:

“Tôi tới làm gì?”

Một lúc sau, anh bật cười khẽ, đột ngột buông tay.

Như thể đột nhiên mất hứng, Giang Bạc Tuyết lùi ra phía sô pha, ngồi thẳng xuống.

Chân dài vắt chéo, anh ngả người vào ghế, khép mắt, mệt mỏi xoa trán. Đôi chân dài chen giữa bàn trà và sô pha, trông có chút uể oải, bức bối.

Im lặng hồi lâu, Hứa Già Dục đứng trước mặt anh:

“Giang Bạc Tuyết.”

Người đàn ông không đáp.

Hứa Già Dục mím môi, nói tiếp:

“Anh tới làm gì?”

Giang Bạc Tuyết vẫn như không nghe thấy, ngồi yên không động.

Chờ đến lần thứ ba, vẫn không có bất kỳ hồi đáp nào.

Hứa Già Dục đã cạn kiên nhẫn.

Nhớ lại khi ở tửu lâu hôm nay, anh cũng im lặng như vậy, coi cô như không khí, nhìn cô mất mặt.

Hứa Già Dục gật đầu: “Được thôi.”

Cô tiện tay túm lấy chén trà trên bàn làm việc, bất ngờ ném về phía anh.

Giang Bạc Tuyết không né tránh, chén trà sượt qua tóc mai anh, "phanh" một tiếng đập xuống đất, vỡ tan thành từng mảnh.

Nước trà bắn ra, làm ướt ống quần tây của anh, một mảnh sứ vỡ cắm vào lòng bàn tay, máu lập tức theo kẽ ngón tay nhỏ xuống từng giọt.

Tới lúc này, Giang Bạc Tuyết mới như có phản ứng, khóe môi khẽ kéo lên, không rõ cảm xúc: “Muốn giết tôi?”

Hứa Già Dục lạnh nhạt đáp: “Ồ, tôi cứ tưởng anh thật sự điếc rồi, ném cái chén trà để cho anh tỉnh táo lại.”

Ánh mắt Giang Bạc Tuyết thay đổi.

Thay đổi như thế nào thì Hứa Già Dục cũng không nói rõ được, chỉ là bỗng dưng cảm thấy thần sắc của anh dường như trong khoảnh khắc sống lại.

Vốn đầy tử khí, lúc này, có lẽ vì phẫn nộ mà thêm mấy phần sinh khí.

Giang Bạc Tuyết vẫn giữ nguyên tư thế, không động đậy, giọng nói đầy châm chọc: “Hứa tiểu thư, nhiều năm không gặp, tính tình lớn lên không ít.”

“Quá khen.”

Anh lại nói: “Là ai nâng đỡ em, cái tên đàn ông gọi là Thịnh Tầm Chu kia sao?”

Hứa Già Dục nhìn anh: “Anh nghĩ sao?”

Ánh mắt Giang Bạc Tuyết lóe lên vẻ nghiền ngẫm nguy hiểm: “Em chỉ có chừng đó tiền đồ? Có người chắn rượu thay là đã thích rồi?”

Hứa Già Dục lười giải thích, chỉ gật đầu: “Đúng vậy, chỉ có chừng đó tiền đồ.”

Thái độ điềm nhiên không dao động của cô khiến gân xanh trên thái dương Giang Bạc Tuyết nổi lên, giọng trầm xuống: “Tôi thật không hiểu nổi, một tiểu minh tinh lăn lộn trong giới giải trí, mới kiếm được chút tiền, Hứa tiểu thư em cũng coi trọng được?”

Anh bất ngờ đưa tay ra.

Hứa Già Dục bị nắm lấy cổ tay, bị anh kéo mạnh vào lòng.

Giang Bạc Tuyết siết chặt cô, ngón cái ấn lên đôi môi mềm của cô: “Hứa tiểu thư mắt cao như thế, có thể nhanh chóng chen vào tổ phim của đạo diễn Tần, người đứng sau chống lưng em, sao lại là loại dựa người để lấy tài nguyên như Thịnh Tầm Chu được.”

Lòng bàn tay thô ráp vuốt cằm Hứa Già Dục, Giang Bạc Tuyết ghé sát bên tai cô, hơi thở phả ra: “Để tôi đoán xem, người đó có phải tên là…”

“Mạnh, Tĩnh, Nam?”

Anh nhấn từng chữ một, như thể sớm đã đoán ra đáp án.

Đôi mắt Hứa Già Dục lạnh như nước, như một con bướm đêm.

Cô bắt lấy ngón tay đang vuốt ve mình, cụp mắt nói: “Ai nâng đỡ tôi không liên quan đến Giang tiên sinh, anh chẳng phải chỉ cần lo cho vị hôn thê của mình là đủ rồi sao? Chuyện của những người phụ nữ khác, anh bớt quản đi.”

“Người phụ nữ khác.” Anh dường như thấy buồn cười, bật cười hai tiếng, “Em là người phụ nữ khác? Hửm? Đã từng làm cũng là người phụ nữ khác? Ngủ ba năm rồi cũng là người phụ nữ khác? Hay là nói, trên lưng Hứa tiểu thư có mấy nốt ruồi tôi đều nhớ rõ rành rẽ, đó cũng là người phụ nữ khác?”

Ánh mắt Giang Bạc Tuyết lóe lên tia sáng dữ dội, trầm giọng cảnh cáo: “Hứa Già Dục, tốt nhất là em nhớ rõ quy củ của tôi. Tôi không thích người phụ nữ từng ngủ với tôi lại quay về gả cho kẻ khác.”

Hứa Già Dục kinh ngạc nhìn Giang Bạc Tuyết.

Trong mắt anh như có lửa cháy, giống một con sói đơn độc gắt gao nhìn chằm chằm cô.

Như thể hận cô đến chết.

Cô có cảm giác chỉ cần mình cử động một chút, anh sẽ lập tức cắn đứt cổ mình.

Dục vọng chiếm hữu của anh mạnh mẽ mà vô lý, Hứa Già Dục đã lĩnh giáo từ lâu.

Khi trước cô mới vào đại học, từng bị đồn đại là có quan hệ với một bạn nam cùng khoa.

Hôm đó, Giang Bạc Tuyết vẫn đến trường đón cô như thường lệ, đón tan học. Nhưng suốt chặng đường ấy, anh mím môi, im lặng đến mức kỳ lạ.

Ban đầu Hứa Già Dục cho rằng không có gì nghiêm trọng, chẳng qua chỉ là vài câu lời đồn. Lui một vạn bước mà nói, ai lại để ý lời đồn của tình nhân chứ?

Nhưng Giang Bạc Tuyết lại để ý.

Hoặc phải nói, trong mắt anh không chứa nổi một hạt cát, không cho phép bất cứ ai thách thức quyền uy của mình.

Hôm đó, vừa mới lên xe, anh đã khóa hết cửa, ngay bên hông đường nhỏ gần cổng trường, anh hung hăng đẩy cô lên ghế sau.

Hứa Già Dục xấu hổ mà giận: “Anh làm gì vậy?”

“Em nói tôi làm gì?” Ánh mắt Giang Bạc Tuyết đầy sát ý.

Hứa Già Dục đã quên khi đó kết thúc thế nào.

Cô chỉ nhớ, từ lúc chạng vạng đến khi trăng lên cao, Giang Bạc Tuyết ngồi dậy nhìn cô, ánh mắt âm trầm: “Bạn trai?”

Cô không đáp.

Anh thở dốc nặng nề, bóp cằm nhỏ của cô, cười lạnh: “Em quay lại nói với cậu ta, tôi đã thay cậu ta thử rồi, ngay trước cổng trường, rất đã.”

Mặt Hứa Già Dục đỏ bừng, cô giơ tay lên, che mắt lại.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play