Đầu óc Hứa Già Dục nặng trĩu, cơn say khiến cô có phần mê man.

Từ giữa cơn mơ hồ dần tỉnh lại, tay như bị ai đó nắm chặt, một phen kéo xuống.

Thân thể loạng choạng, cô ngã ngồi xuống ghế sofa.

Bên tai vang lên giọng nam mang theo ý cười trêu chọc:

“Hứa tiểu thư, mới uống được mấy chén, sao đã muốn chạy?”

Hứa Già Dục hơi nhíu mày.

Nghe ra là giọng của Nghiêm Khê Hoa, trong lòng trào lên cảm giác ghê tởm. Dạ dày quặn lên, thân thể không dễ chịu, cô khẽ động đậy. Nhưng lập tức bị một bàn tay đè mạnh lên vai.

Ánh sáng trong phòng lô mờ tối, loại hoàn cảnh thế này rất dễ khơi lên dục vọng trong lòng người.

Hứa Già Dục cảm giác được hơi thở của đối phương đang dần áp sát.

Cô không để lộ cảm xúc, lặng lẽ nghiêng người tránh đi, nhưng gã vẫn tiến sát tới gần.

Ý thức của Hứa Già Dục đến giờ vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo.

Cô thử mở mắt, chậm rãi thích ứng với cơn choáng váng đang quay cuồng trong đầu. Theo bản năng, cô cong môi đỏ, cười dịu dàng:

“Nghiêm tổng, ngài nói gì vậy, tôi đâu có chạy.”

“Vậy cô cầm chai rượu định đi đâu?”

Giọng Nghiêm Khê Hoa trầm thấp, trong mắt ánh lên vẻ u ám.

Gã  cũng đã ngà ngà say, giờ phút này nhìn chằm chằm vào Hứa Già Dục, trong lòng dâng lên cơn khô nóng khó hiểu.

Người phụ nữ này, quả thật quá quyến rũ. Mềm mại như không xương, nói uống rượu là uống rượu, say rồi vẫn còn biết cợt nhả, lả lơi.

Nghiêm Khê Hoa cúi đầu, ánh mắt quét qua khuôn mặt ửng hồng vì rượu của cô, càng nhìn càng thấy tâm phiền ý loạn.

Gã gặp cô ở hành lang. Khi đó, Hứa Già Dục kẹp bình rượu trong tay, tựa người vào tường, cả người như hòa làm một với làn khói thuốc.

Chiếc bật lửa bật lên “tách” một tiếng, soi rọi nửa khuôn mặt xinh đẹp kiều mị của cô – lúc sáng lúc tối, mờ mờ ảo ảo. Đẹp đến chói mắt, đẹp như yêu mị, như một linh hồn không thuộc về thế gian này.

Nhìn đến mức gã tâm loạn ý phiền, lập tức kéo người về lại phòng lô.

“Tôi đâu có đi đâu đâu.” Hứa Già Dục vẫn nở nụ cười quyến rũ nơi khóe môi, chậm rãi nói, “Uống hơi nhiều, tôi sợ mình sẽ nôn ra… Làm bẩn quần áo của Nghiêm tổng, tôi e là đền không nổi.”

Âm cuối khẽ run, xen lẫn một chút bất mãn.

Nghiêm Khê Hoa cười, giọng nói dạt dào ý tứ:

“Làm sao lại đền không nổi? Cô uống thêm hai ly với tôi nữa, tôi cho cô tiền.”

“Tôi đâu nỡ lấy tiền của Nghiêm tổng chứ.”

“Sao lại không thể lấy.” Gã cúi người, ánh mắt tối lại, định áp sát thì cô nghiêng đầu né đi.

Nhưng gã đã đưa tay giữ cằm cô, mạnh mẽ bẻ lại:

“Cùng lắm thì… Hứa tiểu thư dùng cái này…bồi thường tôi.”

Mắt đào hoa của Hứa Già Dục hơi mở lớn, tim đập dồn dập.

Ngửi thấy mùi rượu nồng nặc trên người gã, cô kìm nén cơn buồn nôn đang cuộn lên nơi đáy dạ dày, cố nhịn không phun lên người gã.

Chết tiệt, đúng là đồ khốn.

Đó là ý nghĩ duy nhất hiện lên trong đầu cô.

Nhưng cô vẫn nở nụ cười như hoa, nói ngọt ngào:

“Nghiêm tổng, ngài say rồi… Ngài đang nói gì vậy.”

“Hứa tiểu thư, tôi không muốn dài dòng. Đều là người hiểu chuyện, cô bồi tôi một đêm, giá cô cứ nói đi.”

Gã cười:

“Giống loại cực phẩm như em, tôi còn chưa từng chơi qua.”

Vừa nói, tay gã đã chộp tới. Hứa Già Dục cảm nhận rõ ràng bàn tay nắm chặt của mình bị cưỡng ép thô bạo mở ra. Cô ngẩng đầu, trong mắt Nghiêm Khê Hoa lấp lánh ánh sáng lạnh như băng.

Ánh đèn trong phòng lô mờ tối.

Tối nay là yến hội ở Hải Đình, đám quyền quý Lâm Hải đều tụ về, ai nấy lời ngon tiếng ngọt, tâng bốc lấy lòng nhau. Trường hợp như vậy, rượu champagne và mỹ nhân dĩ nhiên không thể thiếu. Bên tai Hứa Già Dục không ngừng vang lên tiếng phụ nữ cười duyên, vừa cười vừa oán trách “Đáng ghét”, lại vừa mềm mại thở phì phò.

Nghĩ đến có lẽ một lát nữa chính mình cũng sẽ rơi vào tình cảnh ấy, đầu óc cô liền tỉnh táo hơn vài phần, đột nhiên rút tay ra.

Bị cắt ngang hứng thú, Nghiêm Khê Hoa rõ ràng không vui: “Làm sao vậy?”

Hứa Già Dục sửa lại mái tóc rối, nụ cười không thay đổi, nhưng giọng nói lại có phần lạnh lùng:

“Nghiêm tổng quả thật biết làm ăn, bỏ chút tiền ra liền muốn ngủ với tôi sao?”

Giọng cô mềm mại quyến rũ, phối với nét say mơ màng trên khuôn mặt, khiến người ta khó bề phân rõ thật giả.

Nghiêm Khê Hoa bị ánh mắt lành lạnh kia quét qua, cười khẽ một tiếng:

“Vậy Hứa tiểu thư muốn cái gì? Chỉ cần theo tôi một lần này, cô muốn gì tôi đều cho.”

“Cái gì cũng cho?”

“Đương nhiên. Cô đi hỏi thăm thử xem, tôi – Nghiêm Khê Hoa – chưa từng nuốt lời.”

Mấy lời này nghe chẳng khác nào đánh rắm, Hứa Già Dục chẳng buồn để tâm, bình thản cụp mắt xuống:

“Nghiêm tổng, sao dám nha, tôi đâu dám mơ xa vậy. Nào, tôi kính ngài thêm một ly.”

Cô chỉ mong ly này xuống bụng, Nghiêm Khi Hoa sẽ tự mình say mèm.

Nếu không, cô còn phải nghĩ cách để thoát thân.

Thật phiền.

Đáy mắt Hứa Già Dục hiện lên một tia cười lạnh.

Bỗng nhiên, không biết từ đâu có luồng gió lạnh lùa vào, xuyên qua tận xương cốt, khiến cô khẽ rùng mình.

Trong phòng âm nhạc vẫn ầm ĩ vang trời, cô quay đầu nhìn, không rõ cánh cửa bị mở ra từ lúc nào.

Hải Đình được thiết kế kiểu Trung Quốc điển hình, bên ngoài là hành lang, bóng đêm tĩnh lặng, tuyết đầu đông rơi phủ một lớp mỏng.

Gió thổi qua, bông tuyết lặng lẽ bay vào trong phòng.

Hứa Già Dục ngồi dựa vào cửa, trên người chỉ khoác một chiếc váy lụa đỏ mỏng, cô co người trên ghế sofa, hai chân khép lại giấu dưới lớp váy, miễn cưỡng che đi cơ thể.

Nhưng trên vai chỉ là hai sợi dây áo mỏng manh, sắc đỏ như rượu, dưới ánh sáng lờ mờ ánh lên từng tia nhỏ vụn, gần như chẳng khác gì không mặc.

Lạnh nóng đan xen, cô không nhịn được khẽ co người lại, mắt lim dim mơ màng.

Lúc này, một người có dáng vẻ phục vụ đi vào, dừng lại trước mặt Nghiêm Khê Hoa, cúi người ghé sát tai gã thì thầm điều gì đó.

Hứa Già Dục nghe không rõ, chỉ mơ hồ bắt được vài đoạn rời rạc:

“Nghiêm tổng, vị kia tới rồi.”

“Ai cơ?”

Nghiêm Khi Hoa lúc đầu còn chẳng hứng thú mấy.

“Vị kia của Hải Đình. Tới rồi, ngài uống ít lại một chút.”

“Đệt, anh ta? Không phải hôm nay không ở Hải Đình sao? Bao giờ quay lại vậy? Lão Cố chẳng phải nói anh ta đi Tây Sơn à?”

“Vừa mới đáp xuống, xe đã dừng trước cửa rồi.”

Nghiêm Khê Hoa vội đứng dậy, sắc mặt bối rối, thần sắc say mê vừa rồi trong chớp mắt sạch sẽ biến mất. Gã thậm chí chẳng buồn ngó tới Hứa Già Dục bên cạnh, hấp tấp muốn đi ra ngoài.

Chỉ là gã đã say khá nặng, đứng chưa được mấy bước thì choáng váng, ngã ngồi trở lại ghế.

Hứa Già Dục nhạy bén bắt được vài chữ mấu chốt, trong lòng dâng lên một dự cảm chẳng lành.

Cô theo bản năng muốn tránh xa cánh cửa, trốn vào bóng tối. Nhưng còn chưa kịp hành động, bên ngoài đã vang lên tiếng bước chân chầm chậm đều đặn.

Giẫm lên tuyết, âm thanh trầm ổn.

Im lặng chốc lát, rồi liên tiếp vang lên những tiếng chào hỏi cung kính:

“Giang gia!”

“Ôi chao, Giang gia, đêm nay sao ngài lại tự mình đến vậy?”

“Cố tổng nói ngài vẫn còn ở Tây Sơn, tôi còn định tan tiệc rồi lái xe đi tìm ngài, ai ngờ đúng lúc gặp nhau ở đây.”

Lại nghe thấy cách xưng hô xa lạ mà quen thuộc kia, Hứa Già Dục khẽ run hàng mi, trong lòng bị kéo căng như dây đàn.

Trong khoảnh khắc ấy, cô gần như không khống chế được bản thân, muốn chạy trốn — rời khỏi ghế lô này, rời khỏi Hải Đình, rời khỏi người đó càng xa càng tốt.

Nhưng cơ thể như bị đóng đinh tại chỗ, không nhúc nhích nổi.

Một lát sau, giọng nam trầm thấp vang lên ở gần cửa:

“Chuyện xử lý xong sớm, chẳng cần phải qua đêm ở đó. Mọi người cứ vào đi, không cần đứng đây nghênh đón.”

Giọng nói ấy bình thản, trầm ổn, gần như không mang theo cảm xúc nào, vậy mà lại toát ra một thứ lạnh lùng xa cách — giống như biển Hải Thành vào mùa đông.

Hứa Già Dục siết chặt ngón tay cái vào lòng bàn tay, vô cớ nhớ đến dáng vẻ của người kia: mày luôn hơi nhíu, môi mím chặt, ánh mắt lãnh đạm và tàn nhẫn, lúc nào cũng toát ra khí thế khiến người sống không dám đến gần.

Hình ảnh ấy từng chút hiện lên, như thể từng khắc từng khắc suốt bao năm qua vẫn luôn in hằn trong đầu cô.

Hứa Già Dục rút người lại, chóp mũi vùi trong mùi rượu nồng nặc của ghế lô, bỗng ngửi thấy một chút tùng mộc đàn hương mỏng nhẹ.

Là mùi hương trầm lặng, mang theo cảm giác của sự cúng tế, ở nơi căn phòng ấm áp này lại khiến vành mắt cô đỏ ửng.

Tiếng bước chân như đã dừng ngay bên ngoài.

Nghiêm Khê Hoa vội vàng đứng lên nghênh đón, nở nụ cười nịnh nọt:

“Giang gia, đã lâu không gặp rồi. Lần trước ở vịnh được ngài giúp đỡ, bằng không cái thằng nhóc kia sao có thể giao đồ nhanh như thế chứ.”

Giọng Giang Bạc Tuyết vẫn bình đạm như cũ:

“Chỉ góp chút sức mọn, Nghiêm tổng không cần để tâm. Lần sau khi đấu thầu, nhường tôi vài phần là được.”

“Dĩ nhiên rồi, ha ha, ở cái Lâm Hải này, kia chẳng phải đều là địa bàn của Giang gia sao? Tôi đâu dám tranh với ngài.”

Bầu không khí trong ghế lô lập tức thay đổi, Giang Bạc Tuyết vừa bước vào, toàn bộ người trong phòng liền đồng loạt đứng dậy nghênh đón.

Hứa Già Dục nghe thấy những lời tán tụng vang lên khắp nơi, ai ai cũng nịnh bợ chào hỏi anh, ngay cả đám người vừa rồi còn đang thở dốc rên rỉ, từng kẻ một đều làm nũng gọi một tiếng “Giang gia”.

Dù sao nơi đây là Hải Đình, Hải Đình của anh.

Tất cả mọi người đều hiểu rõ — Giang gia mới là thế lực quyền quý cần phải leo lên và nịnh bợ ở Hải Thành này.

Ai cũng khát khao có thể nhờ vào duyên phận một đêm, một chén rượu kết giao, để từ đó trèo lên mối quan hệ với anh.

Chỉ riêng cô, từ đầu đến cuối vẫn ngồi một mình trong bóng tối, lạnh nhạt như không.

Người bên cạnh Giang Bạc Tuyết nhận ra, bật cười đầy chế nhạo: “Lão Nghiêm, ông vậy là không ổn rồi, mỹ nhân bên cạnh là từ đâu đến thế? Sao ngay cả một câu chào cũng không có, có phần thất lễ rồi đó.”

Hứa Già Dục khẽ nhắm chặt mắt.

Cô thật sự không muốn quay đầu đi vào lúc này. Bao năm gắn bó, họ đã quá quen thuộc cơ thể nhau. Chỉ cần cô có một chút động tác, Giang Bạc Tuyết lập tức sẽ phát hiện ra sự bất thường.

Anh đưa cô ra nước ngoài ba năm, chính là vì không muốn nhìn thấy cô nữa.

Mà nay cô lại lén quay về trong lúc anh không biết, nếu bị Giang Bạc Tuyết phát hiện ra, cô dám chắc anh sẽ nổi giận đến mức phát điên.

Thật tức cười.

Hứa Già Dục tự giễu nghĩ, tình nhân cũ gặp lại, không ngờ lại là trong tình cảnh như thế này.

Nghiêm Khê Hoa có chút lúng túng.

Hứa Già Dục vốn không phải do gã mời đến, bản thân gã cũng không biết cô là bạn của ai, nhưng rõ ràng người này hoàn toàn không tuân theo quy củ. Đường đường Giang gia đã đến, vậy mà cô còn không buồn đứng dậy chào một câu.

Nghiêm Khê Hoa đành cười gượng: “Cô ấy nhát gan, chưa từng gặp trường hợp nào như thế này. Nào, Hứa tiểu thư, xoay người lại đi, đừng trốn tránh, chào hỏi Giang gia một tiếng.”

Hai chữ “Hứa tiểu thư” vừa thốt ra, thân thể Hứa Già Dục lập tức cứng đờ, cảm giác nhiệt độ xung quanh như tụt xuống tận đáy băng.

Cô siết chặt nắm tay, rồi lại buông ra, cuối cùng thở ra một hơi thật khẽ, chậm rãi xoay người.

Hứa Già Dục vén tóc, môi đỏ khẽ cong lên nụ cười, quyến rũ mà khẽ gọi: “Giang gia.”

Bốn mắt chạm nhau trong khoảnh khắc, Hứa Già Dục rơi sâu vào đôi mắt kia.

Không khí như ngưng đọng. Khoảnh khắc ấy giữa hai người, từng giây từng khắc đều trở nên dài đằng đẵng.

Người đàn ông rũ mắt lặng lẽ nhìn cô.

Đôi mắt kia sâu không thấy đáy, đen nhánh mà âm u. Anh khoác áo khoác đen mỏng, đứng thẳng nơi đó, vóc người cao lớn, khí chất lạnh lùng, yết hầu rõ nét, sườn mặt góc cạnh, ngũ quan tuấn tú cứng cỏi.

Trong gian ghế lô chật hẹp và tối tăm, thân ảnh anh như bóng ma, cũng như màn đêm mùa đông của biển cả.

Nhưng gương mặt anh, lại vẫn điềm tĩnh lạnh nhạt như mọi khi.

Tựa như chưa từng quen biết cô.

Một tia khó chịu vụt qua trong lòng Hứa Già Dục, chẳng rõ là vì sao. Cô giả vờ như không nhìn thấy sự lạnh nhạt ấy, vẫn mỉm cười nhìn anh.

Ánh mắt cô dừng trên từng nét mặt anh — lông mày, tóc mai, khóe môi — cảm thấy anh gầy đi rất nhiều. Ba năm không gặp, anh đã rũ bỏ sự non nớt của một gia chủ mới nhậm chức ngày xưa, giờ đây thêm phần trầm ổn và sắc bén.

Nghĩ đến ngày chia tay ở sân bay năm đó, câu nói cuối cùng của họ, Hứa Già Dục không khỏi dâng lên chút cảm khái.

— “Giang tiên sinh, tôi cá là anh không thể quên được tôi.”

— “Hứa tiểu thư, tôi không thấy cô có gì khác biệt so với những người phụ nữ khác.”

Giờ nghĩ lại, chỉ thấy nực cười.

Không khí giữa hai người rõ ràng bất thường, cho dù là người chậm hiểu cũng có thể nhận ra sự khác lạ.

Nghiêm Khê Hoa nuốt nước bọt, ánh mắt liên tục đảo qua lại giữa hai người. Mẹ nó, chẳng lẽ là thật? Người phụ nữ này là của Giang Bạc Tuyết?

Thế thì gã xong rồi.

Ai ở Hải Thành mà không biết người thừa kế Giang gia thủ đoạn tàn nhẫn đến mức nào? Chọc anh dù chỉ một chút, anh cũng có thể thẳng tay nghiền nát không chừa đường lui. Như Trương gia trước kia đó, không phải từng thân thiết lắm sao? Rốt cuộc cũng phải mai danh ẩn tích.

Nghiêm Khê Hoa vội nuốt nước miếng, dè dặt hỏi thử: “Giang gia, ngài… quen biết sao?”

Giọng gã cẩn trọng vô cùng.

Nếu đây là người phụ nữ mà Giang gia để mắt đến, thì ngày mai gã có thể phô giường rải chăn nằm sẵn giữa sóng biển mà trôi đi luôn, đừng mong có đường quay về nữa.

Nghiêm Khê Hoa cũng cảm thấy, Hứa Già Dục đúng là đẹp nghiêng nước nghiêng thành, nhưng cùng lắm chỉ là chơi vui một chút, đâu đáng để đánh cược cả sản nghiệp vào một người đàn bà.

Vì thế gã nín thở chờ đợi, ánh mắt mong ngóng dán chặt vào Giang Bạc Tuyết, chờ một câu khẳng định.

Nhưng người đàn ông trước mặt, gương mặt không đổi, mi mắt rũ thấp, đôi mắt thăm thẳm tối tăm.

Khi nhìn về phía đối diện, hoàn toàn không biểu lộ cảm xúc gì.

Rất lâu sau, Giang Bạc Tuyết mới chậm rãi mở miệng.

Anh lạnh nhạt nói một câu:

“Không quen.”

Rồi dời mắt đi, xoay người ngồi xuống ghế dài.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play