Bóng đêm yên tĩnh, không một tiếng động. Sau một lúc lâu, Hứa Già Dục khẽ giọng nói: “Vì sao không quay về?”

Anh mắt cũng không buồn ngước lên: “Về cái gì?”

“Ăn cơm.” Hứa Già Dục nhắc anh, “Phương Vũ không phải nói có gia yến sao? Sao không ở lại trong nhà?”

Khóe môi Giang Bạc Tuyết khẽ nhếch, lộ ra một độ cong cực kỳ khinh miệt, như là châm chọc, cũng như là khinh thường: “Hứa Già Dục, em chẳng phải chỉ là tình nhân của tôi sao, quản tôi nhiều như vậy làm gì?”

Ngữ điệu anh lạnh cứng, Hứa Già Dục nghiêng đầu, đôi mắt đào hoa hơi trợn lên, ngẩn người nhìn gương mặt anh.

Yết hầu như nghẹn lại, ngón tay siết chặt. Trong khoảnh khắc, cô lại không biết nên nói gì.

Chỉ nghe anh giễu cợt nói: “Hay là, em kỳ thật càng thích nhìn thấy tôi trở về, ở cùng người phụ nữ khác?”

Một câu ấy khiến Hứa Già Dục tức đến bốc hỏa.

Cô thật sự cảm thấy, trong mắt Giang Bạc Tuyết, bản thân mình rẻ mạt đến mức không đáng một xu.

Hứa Già Dục dời mắt, nhìn ra ngoài cửa sổ. Trời đêm Lâm Hải u tối, mây mỏng lững lờ.

“Anh muốn lên giường với ai cũng được, chẳng liên quan gì tới tôi.”

Giang Bạc Tuyết khẽ bật cười, bình thản ung dung.

“Thật sao?” Anh nói, “Tôi thấy vẫn có chút liên quan. Nếu tôi cưới vị hôn thê, em chẳng phải sẽ không làm nổi tình nhân của tôi nữa. Hứa tiểu thư, nếu tôi là em, hẳn nên nhân lúc còn có thể vớt vát chút lợi lộc cuối cùng mà câm miệng. Đừng luôn bày vẻ đạo đức, nói cho cùng…”

Anh cười giễu: “Kim chủ? Có chí khí thật.”

“Anh nghĩ vậy thật à?”

“Bằng không thì sao?” Anh nhìn thẳng phía trước, “Hứa tiểu thư còn có khát vọng gì lớn hơn à?”

Giọng anh trầm thấp, mang theo vài phần nghiền ngẫm: “Chẳng lẽ Hứa tiểu thư còn muốn làm phu nhân của tôi?”

Mi mắt Hứa Già Dục khẽ run. Không hiểu vì sao, giọng nói trầm thấp ấy trong đêm tối lại khiến cô nghe ra một thứ áp lực mơ hồ, như thể hưng phấn quỷ dị.

Tựa như là một loại chờ mong bệnh trạng.

Nhưng Giang Bạc Tuyết rốt cuộc chờ mong cái gì?

Hứa Già Dục bật cười tự giễu, cảm thấy mình hôm nay cũng bị anh truyền bệnh rồi. Bệnh thật rồi.

“Tôi nghĩ Giang tiên sinh đã hiểu lầm rồi.” Cô nói, “Anh có phu nhân hay không chẳng liên quan gì đến tôi, sau này có bao nhiêu tình nhân cũng không liên quan gì đến tôi.”

Động tác của anh khựng lại, tay lái lệch đi, Giang Bạc Tuyết nhíu mày: “Ý em là gì?”

Hứa Già Dục khẽ nâng mắt, bình tĩnh nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ lướt qua vun vút.

“Ý tôi là, tôi cũng không định quay lại làm tình nhân của anh. Cái vị trí đó, tôi không muốn.”

“……”

“Cho nên làm ơn quay đầu xe lại. Đường này là đi về chung cư trong nội thành của anh, không phải về nhà tôi.”

Bỗng nhiên, một cú phanh gấp.

Hứa Già Dục hoàn toàn không kịp chuẩn bị, bật lên một tiếng hốt hoảng ngắn ngủi, thân thể lao về phía trước, trán đập vào kính, cả người lại bị dây an toàn kéo bật trở về ghế.

Trong đầu cô quay cuồng, vừa định mở miệng thì cằm đã bị ai đó hung hăng siết chặt.

Đau đến mức xương như muốn vỡ vụn.

Giang Bạc Tuyết ghé sát tới, trong mắt cuồn cuộn sóng giận, ánh nhìn như phun ra lửa: “Hứa Già Dục.”

Anh nghiến răng nghiến lợi gọi tên cô.

Khoảng cách gần đến thế, anh như một bóng ma giăng kín bầu trời, muốn nuốt chửng tất cả trong chớp mắt.

Mà đôi mắt sâu hun hút, ngũ quan sắc sảo, chân mày trầm xuống mang theo uy hiếp mãnh liệt ấy, khiến Hứa Già Dục cảm thấy toàn thân xương cốt đều đau nhức.

Thế mà cô vẫn cười: “Sao vậy?”

“Em đang tìm ch*ết.”

Hứa Già Dục nắm lấy tay anh, bàn tay to nóng bỏng ấy vì dùng sức mà khẽ run.

Cô nhìn thẳng vào mắt anh: “Tôi tìm ch*ết thế nào? Chẳng qua là không muốn tiếp tục mối quan hệ bạn giường với anh nữa thôi, chẳng phải vậy sao?”

Cô khẽ thở dốc, nhếch môi cười đầy phong tình, giữa đêm tối, đôi mắt ấy sáng rực đến kinh người.

Anh nhéo cằm cô rất đau. Cô sơn móng tay đỏ sậm, lúc này ngón tay cũng không lưu tình, hung hăng bấu vào mu bàn tay anh, như thể máu tươi sắp nhỏ ra.

Giang Bạc Tuyết mấp máy môi, không phát ra được tiếng nào.

Cuối cùng, anh như có chút tức giận, nói:

“Em rốt cuộc còn muốn phát cáu đến bao giờ?”

Hứa Già Dục cảm thấy buồn cười — hôm nay hai người bọn họ, chỉ cần mở miệng là cãi nhau.

Y hệt ba năm trước.

Luôn khắc khẩu, đến mức ầm ĩ không chịu nổi thì lăn ra giường, mệt rồi hai người cũng chẳng còn sức nữa. Hứa Già Dục có thể im miệng, anh cũng được yên tai.

Hôm nay cô vốn định một mình về thành phố Hồ, sớm một chút nghỉ ngơi, mai còn phải vào tổ.

Dây dưa đến giờ phút này, cô thật sự không thể bịa chuyện, nói Giang Bạc Tuyết chẳng có chút trách nhiệm nào.

Hứa Già Dục nhìn thẳng vào mắt anh:

“Tôi không có phát cáu. Tôi là đang rất nghiêm túc thông báo cho anh biết.”

Cô nhìn thấy sắc mặt Giang Bạc Tuyết trở nên khó coi đến cực điểm.

“Giang tiên sinh, tôi không còn là tình nhân của anh, về sau cũng sẽ không phải.

Anh trẻ tuổi, có tiền đồ, nếu thật sự cảm thấy vị hôn thê của mình lên giường không thú vị, muốn tìm bạn giường, chẳng phải quá dễ? Bên ngoài đầy rẫy những cô gái trẻ trung, xinh đẹp, tính tình lại tốt, nhiều vô kể.”

Không khí trong xe bị hệ thống điều hòa làm lạnh, gần như ngưng trệ.

Không bật đèn, tầm mắt chìm trong bóng tối, nguồn sáng duy nhất là ánh đèn đường hắt vào từ bên ngoài.

Người ở trong bóng tối, các cảm quan khác lại càng nhạy bén hơn gấp bội.

Hứa Già Dục nói xong, thử giật cổ ra, nhưng tay Giang Bạc Tuyết vẫn siết lấy, khẽ run, không chịu buông.

Khoảnh khắc giương cung bạt kiếm đó—

Cô ngửi được một chút hương gỗ trầm lạnh lẽo trên người anh, lại ngoài ý muốn cảm thấy… an tâm.

Hương vị ban đêm càng trở nên sâu lắng và yên tĩnh, giống như năm tháng trầm mặc quanh thân anh không thể tan đi, cũng giống như cảm giác anh đem lại cho người khác — cao vời vợi, không thể với tới, khiến người ta không dám đến gần.

Hứa Già Dục chợt nghĩ, có lẽ Giang Bạc Tuyết thích loại mùi hương này, là có nguyên do.

Một kẻ máu lạnh lãnh tình như anh… cũng cần cảm giác an tâm sao?

Cô không biết.

“Thật tốt.”

Trầm mặc mấy giây, cô nhìn thấy Giang Bạc Tuyết khàn giọng, buông tay ra. Ấm áp nơi cổ lập tức bị rút đi.

Hứa Già Dục không nhịn được cúi người ho khan hai tiếng, thở hổn hển.

Trong bóng tối lờ mờ, đôi mắt anh sâu đen thăm thẳm, như vực như biển, cười nhạo cô:

“Hứa tiểu thư nói đúng. Bên ngoài có rất nhiều người trẻ trung hơn cô, xinh đẹp hơn cô, tính tình cũng tốt hơn, biết điều hơn.”

Giọng anh trầm thấp, đến câu “có rất nhiều” kia, cố tình dừng lại, âm tiết như đập thẳng vào tim Hứa Già Dục.

Ngón tay cô không lý do siết lại.

Rồi nghe anh nói tiếp:

“Tôi quả thật không cần phải phí thời gian trên một người phụ nữ chỉ biết ra ngoài ngủ bậy.”

Chỉ trong một thoáng, hô hấp cô cứng lại. Trong lòng như bị một bàn tay bóp nghẹt, long trời lở đất.

Hứa Già Dục nghĩ rất lâu mới hiểu — thì ra hôm nay anh đến đây, chỉ vì cho rằng cô đang cáu, anh muốn xuống nước một chút, dỗ dành cô một chút.

Kỳ thực, bản chất vẫn chưa từng thay đổi.

Nhưng Hứa Già Dục không thích như vậy.

Không thích mình bị đối xử như một con thú cưng — vẫy tay thì tới, xua tay thì đi.

Không thích bị anh nói lời cay độc mỗi khi không vừa ý.

Chưa từng thích.

Cô từ cổ họng bật ra một tiếng nghẹn ngào: “Ừm.”

Giang Bạc Tuyết lại ngồi vào ghế lái, khởi động xe.

Một tiếng sau, xe dừng lại dưới lầu căn nhà cũ nát, vẫn là chỗ đỗ từ sáng sớm hôm qua, anh đứng đó chờ lấy chỗ trống.

Giang Bạc Tuyết không thèm nhìn cô lấy một cái: “Cút.”

Hứa Già Dục nhìn theo bóng lưng anh rời đi.

Đêm đó cô không ngủ ngon, nửa đêm bị ác mộng giật mình tỉnh dậy, cả người mồ hôi lạnh. Nhưng cũng không rõ có phải do đổ mồ hôi hay không mà cảm mạo hình như đỡ hơn chút, sau nửa đêm thì mũi đã thông.

Điểm khác biệt duy nhất, là lần này cô nhớ rõ cơn ác mộng — trong đó có bóng dáng Giang Bạc Tuyết.

Hứa Già Dục rốt cuộc không ngủ lại được, ngực từng cơn nghẹn đau, cuối cùng đành cuộn mình trên ghế sofa, mắt nhắm mắt mở đến tận bình minh.

 

____

Sáng sớm năm giờ, cửa nhà Hứa Già Dục bị gõ vang.

Cô mơ màng một lúc, kéo thân thể rã rời ra mở cửa: “Tới đây.”

Ngoài cửa là một nam thanh niên, ngũ quan góc cạnh, dung mạo anh tuấn mạnh mẽ.

Tay trái xách theo mấy túi lớn, vừa thấy cô đã cười toe toét: “He he.”

Hứa Già Dục: “……”

Tống Dạ lẩm bẩm đầy bất mãn: “Cái biểu cảm gì thế?”

“Biểu cảm cạn lời.” Hứa Già Dục mở cửa cho cậu ta vào, dụi dụi mắt rồi xoay người đi rửa mặt, “Cậu mang cái gì đến vậy?”

“Mẹ tôi gói sủi cảo, còn có rau bà ấy tự trồng, dưa chuột cải thìa gì đấy. Để vào tủ lạnh nhà cậu.”

“Được.”

Hứa Già Dục vừa đánh răng vừa đi ra, nhìn bóng dáng bận rộn của Tống Dạ trong bếp, ôm ngực dựa vào cửa, ú ớ nói: “Này.”

“Hửm?”

Hứa Già Dục hất cằm: “Cậu sáng sớm thế này, tới làm gì?”

Tống Dạ thu dọn xong còn tiện tay lau sạch mặt bếp, nói rất tự nhiên: “Làm trợ lý cho cậu chứ sao. Hứa đại minh tinh, cậu vào tổ rồi mà đến trợ lý cũng không có, mất mặt lắm đó.”

Hứa Già Dục: “?”

Cô, lúc nào, bảo cậu ta, làm trợ lý cho cô chứ!

Suýt nữa bị sặc nước súc miệng, lau mặt xong mới đi ra: “Là Mạnh Tĩnh Nam an bài?”

Tống Dạ gật đầu: “Ừ. Tôi vào tổ với cậu. Cậu chuẩn bị xong chưa? Mau lên, tôi chở cậu đi.”

Cô cụp mắt “ừ” một tiếng.

Hứa Già Dục đã chuẩn bị đồ đạc xong từ đêm qua, hành lý không nhiều, Tống Dạ khuân lên xe, hai người nhanh chóng thu xếp ổn thỏa, hướng về Nam Thủy Loan mà đi.

Cảnh vật hai bên đường dần thay đổi, thành phố phía sau càng lúc càng xa.

Có thể thấy núi xanh ẩn hiện, dòng nước lững lờ trôi.

Tới đoàn phim, đạo diễn Tần Dương đã ra đón.

Hiển nhiên ông đã chuẩn bị trước, vừa thấy Hứa Già Dục liền bước lên bắt tay: “Hứa tiểu thư.”

Hứa Già Dục mỉm cười: “Tần đạo, cứ gọi tôi là Tiểu Hứa là được.”

Tần Dương là đạo diễn nổi tiếng, nghệ sĩ lão làng. Trước đây chuyên làm phim điện ảnh, từng đạo diễn vài bộ phim nghệ thuật có tiếng vang không tồi, trong giới cũng khá nổi danh.

Gần mấy năm nay phim nghệ thuật không được các liên hoan phim gọi tên, khó thu hút đầu tư, càng khó đoạt giải. Ngay cả các nghệ thuật gia lão luyện cũng phải lo bữa ăn, nên mới chuyển hướng sang làm phim truyền hình.

Ban đầu Hứa Già Dục rất lo lắng, lo rằng kiểu đạo diễn có danh tiếng thế này liệu có dễ hợp tác không.

Mạnh Tĩnh Nam còn an ủi cô —— “Yên tâm.”

Giờ gặp mặt, cô mới hiểu, Mạnh Tĩnh Nam không chỉ thuận miệng nói vậy.

Tần Dương có tiếng tăm ngoài kia, nhưng tính cách lại rất ôn hòa, khuôn mặt tròn trĩnh, khi cười lên trông hiền từ như Phật Di Lặc.

Ông cười cười, lặng lẽ đánh giá Hứa Già Dục một cái, đôi mắt hơi nheo lại, ánh nhìn mang vài phần dò xét.

“Ha ha, tốt lắm, Tiểu Hứa. Tĩnh Nam đã nói với tôi rồi, đây là lần đầu cô đóng phim phải không? Đừng căng thẳng, vai của cô không khó, Tĩnh Nam nói cô nhất định diễn được.”

Hứa Già Dục không dám ra vẻ, nói: “Tôi sẽ cố gắng học hỏi từ ngài.”

Hai người lại trò chuyện vài câu, sau đó cô đi hóa trang, tiếp theo là lễ khởi động máy, các diễn viên gặp mặt, mọi việc diễn ra suôn sẻ.

Buổi chiều Hứa Già Dục không có cảnh quay, cô ôm kịch bản, dọn một cái ghế nhỏ tới ngồi gần chỗ Tần Dương, theo dõi học hỏi.

Liên tiếp mấy ngày, đều như vậy.

Cô không phải chưa từng tiếp xúc với diễn xuất, hồi còn đi học, vì ngoại hình đẹp, dáng vóc tốt, cô từng tham gia không ít vở kịch sân khấu.

Nhưng sân khấu kịch và đóng phim vẫn có khác biệt.

Cô chưa từng thật sự đóng phim, bây giờ chỉ là lính mới, không học hỏi thêm gì thì trong lòng không yên, sợ mình kéo chân người khác.

Tống Dạ luôn ngồi cạnh cô suốt, thỉnh thoảng rót trà, lấy nước.

Trong lúc nghỉ ngơi, Hứa Già Dục liếc nhìn Tống Dạ một cái.

Cũng phải thôi, nếu không phải Mạnh Tĩnh Nam, thì còn ai có khả năng chuẩn bị chu toàn mọi thứ cho cô như thế?

Chỉ là trong lòng cũng thấy nặng nề.

Nợ nhân tình, sớm muộn gì cũng phải trả.

Cô nhớ lại lúc trước Mạnh Tĩnh Nam đưa cô về nhà, lời nói lúc đứng cạnh xe.

—— “Anh muốn, em cho nổi sao?”

Cố tình lúc ấy cô còn mạnh miệng, quá tự phụ.

Hứa Già Dục bất đắc dĩ cúi mắt, khẽ chạm tay Tống Dạ: “Chuyện lần trước nhờ cậu tra, thế nào rồi?”

Cô hạ giọng hỏi.

Tống Dạ hiểu ý, cũng hạ giọng đáp: “Tôi đã tổng hợp lại tư liệu Mạnh tổng gửi, Hồ Nguyên Khải đúng là chết do tai nạn rơi từ công trường trong lúc đi khảo sát… Nhưng có một điểm rất thú vị.”

Hứa Già Dục nhướng mày: “Gì vậy?”

“Công trường đó có lai lịch đặc biệt.”

“Hả?”

“Nó được đăng ký dưới danh nghĩa nhà họ Đoạn.”

Hứa Già Dục cảm thấy họ này có chút quen tai.

Đoạn? Bên cạnh cô có ai họ Đoạn sao?

Tống Dạ cười khẽ: “Vợ Tôn Đức Võ cũng họ Đoạn.”

Giống như một tiếng sét đánh ngang tai.

Hứa Già Dục lập tức ngẩng đầu.

Đang thất thần, thì phát hiện Tần Dương từ trước màn hình giám sát bước ra, chỉ tay vào Lương Dĩ Nhu đang quát: “Sao lại thế này? Diễn đi diễn lại mười mấy lần rồi, cảnh này khó đến thế sao?”

Lương Dĩ Nhu là nữ chính, dạo này rất nổi, thuộc hàng tiểu hoa được ưa chuộng, dung mạo thanh tú, khí chất thanh nhã, kiểu nhan sắc tiểu bạch hoa đang rất được chuộng trên mạng.

Lương Dĩ Nhu đang quỳ trên đất, khóe môi được hóa trang có vết thương, vết máu, thoạt nhìn quả thật trông yếu đuối đáng thương.

“Đạo diễn, thật xin lỗi. Mới khởi động máy chưa lâu, tôi vẫn chưa tìm được trạng thái.”

“Khởi động máy đã một tuần rồi, tiểu thư, chẳng lẽ cô định đến những ngày cuối mới nhập vai?”

Tần Dương tức đến mức suýt nữa ném cả kịch bản.

Bọn họ ầm ĩ như vậy, khiến cuộc trò chuyện giữa Hứa Già Dục và Tống Dạ bị cắt ngang.

Hứa Già Dục liếc nhìn bên kia, không biểu cảm gì, cô không quen biết Lương Dĩ Nhu, chỉ thấy lạ là Tần Dương tính khí tốt, mà hôm nay lại nổi giận đến vậy.

Tống Dạ ghé sát tai cô thì thầm: “Cô ta là người Trích Tinh dốc lực nâng đỡ, trước là ca sĩ nhảy múa trong nhóm nhạc nữ, biết chứ? Lúc tổng tuyển cử còn xếp hạng cao. Trích Tinh có tài nguyên tốt, liền nhét cô ta vào đóng phim.”

Hứa Già Dục nhìn thêm vài lần, rồi nhàn nhạt thu hồi ánh mắt: “Ừ.”

Cô vốn không quan tâm mấy chuyện dramu trong giới giải trí, đóng phim cũng chỉ là muốn mở ra một con đường mới mà thôi.

Vì vậy, cô chỉ xem như chuyện ngoài lề, rất nhanh đã quên, không để trong lòng.

Chỉ là tối hôm đó, khi trở về khách sạn, vừa ra khỏi thang máy, Lương Dĩ Nhu chặn cô lại.

“Hứa Già Dục.”

Động tác mở cửa phòng của Hứa Già Dục khựng lại, cô xoay người: “Cô gọi tôi?”

Lương Dĩ Nhu vốn ở phòng cách hành lang một đoạn, vậy mà giờ lại đi theo sau lưng Hứa Già Dục.

Lương Dĩ Nhu liếc mắt nhìn cô, ánh mắt mang theo ý vị khó lường.

“Cô đắc ý lắm đúng không?”

“……” Hứa Già Dục không hiểu đối phương muốn nói gì, nhưng trực giác phụ nữ mách bảo cô, đối phương không có ý tốt.

Hứa Già Dục bình tĩnh cong môi, tựa lưng vào khung cửa, giọng thản nhiên: “Nguyện nghe rõ.”

Thái độ của cô ung dung, khiến Lương Dĩ Nhu bất giác siết chặt lòng bàn tay.

Ánh mắt mang tính áp bức mạnh mẽ dồn xuống, một lúc sau, Lương Dĩ Nhu đột nhiên bật cười lạnh: “Còn giả bộ cái gì, Hứa Già Dục.”

“Chẳng phải cô chỉ là một ả điếm bị Giang Bạc Tuyết chơi chán rồi thôi sao?”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play