Lên đường cao tốc một đoạn, Giang Bạc Tuyết vẫn không mở miệng lần nào.

Anh là người rất bận rộn, coi trọng khái niệm thời gian, Hứa Già Dục từ trước đến nay đi theo anh, cơ bản chưa từng thấy anh có thời gian rảnh rỗi thật sự.

Bọn họ quyết định đi muộn, mấy chuyến xe sớm nhất đến thành phố Hồ cơ bản đều đã bán sạch vé, chỉ còn lại vài tấm ghế hạng hai.

Người bán vé hỏi bọn họ có muốn không.

Hứa Già Dục không để ý: “Được.”

Cô nói xong, dừng một chút, quay đầu nhìn về phía Giang Bạc Tuyết.

Người đàn ông mặc áo khoác đen, mí mắt hơi rũ, dáng người như cây tùng, lặng lẽ đứng bên cạnh cô.

Cả người anh có khí chất và diện mạo quá mức xuất chúng, dù chỉ mặc một chiếc áo khoác giản dị, vẫn khiến người ta dễ dàng nhận ra vẻ ngạo nghễ vốn có.

Hứa Già Dục chú ý tới, từ khi bọn họ đi vào đến giờ, có không ít ánh mắt cố ý hay vô tình đánh giá nhiều lần.

Hứa Già Dục hỏi anh: “Anh thấy sao? Anh bằng lòng ngồi ghế hạng hai không?”

Cô cảm thấy Giang Bạc Tuyết hẳn là sẽ không muốn, người như anh, thường ngày ngồi tàu cao tốc đại khái còn chưa từng, cô không biết hôm nay anh nổi cơn gì, vì sao cứ khăng khăng phải theo cô ngồi cái này.

Nhưng Giang Bạc Tuyết lại rũ mắt, con ngươi đen trầm: “Mua đi.”

“Được.” Hứa Già Dục cũng không hỏi nữa, cô đưa tay về phía Giang Bạc Tuyết, “CCCD.”

Giang Bạc Tuyết đưa sang.

Hứa Già Dục quay đầu về phía cửa sổ nói: “Hai vé ghế hạng hai, cảm ơn.”

____

Chờ thật sự ngồi lên xe, Hứa Già Dục vẫn không có cảm giác gì rõ ràng.

Suốt dọc đường, Giang Bạc Tuyết đều trầm mặc làm việc, Hứa Già Dục ngồi phía trong, anh ngồi phía ngoài.

Anh đại khái thật sự có rất nhiều việc cần xử lý, Hứa Già Dục nghiêng đầu nhìn, thấy anh mím chặt môi, giữa mày nhíu lại từ lúc lên xe đến giờ, chưa từng giãn ra.

Ghế hạng hai cũng không tốt lắm.

Bọn họ vận khí không tốt, đúng tiết này trên xe có không ít người lớn đưa con nhỏ về nhà ăn Tết, trẻ con luôn ầm ĩ khóc nháo, Hứa Già Dục đau đầu, không nhịn được tựa vào cửa sổ.

Cô nghĩ, cô còn như vậy, huống chi là Giang Bạc Tuyết. Người như anh, xưa nay nghe ồn ào sẽ lạnh mặt nói “Câm miệng”.

Nhưng lần này, anh chỉ ngồi ở đó.

Không nói gì cả.

Cảm xúc cũng không biểu lộ gì.

Tàu cao tốc chạy tới gần trưa, vào đến thành phố Hồ, ngày mùa đông trời rất nắng.

Hứa Già Dục gọi một chiếc xe ở ngoài ga, đi thẳng đến nghĩa trang.

Ô tô chạy như bay trên đường, phố xá thành phố Hồ náo nhiệt ồn ào, đi ngang qua Đông Hồ, Hứa Già Dục hiếm khi ngẩng đầu, nhìn thoáng ra ngoài cửa sổ.

Trong xe yên ắng, mặt hồ xanh thẫm phản chiếu ánh sáng, rọi vào con ngươi trầm lặng của cô.

Tới nghĩa trang, cô và Giang Bạc Tuyết xuống xe.

Nghĩa trang này cũng không quá hẻo lánh, ngẫu nhiên sẽ có mấy ông bà già đi ngang qua tập thể dục.

Hứa Già Dục có chút sợ lạnh, rụt cằm vào khăn quàng cổ, quay đầu nói với Giang Bạc Tuyết: “Anh đừng vào.”

Giang Bạc Tuyết đứng trước cổng nghĩa trang, rũ mắt, nhẹ giọng đáp: “Được.”

Đôi mắt anh đen như mực, lúc Hứa Già Dục sắp đi, lại nghe anh bổ sung: “Tôi đợi em ở đây.”

“Ừ.”

Hứa Già Dục xoay người bước vào.

Nghĩa trang rất yên tĩnh, cô ba năm không quay về, nơi này vẫn giống như trong trí nhớ.

Cô bước lên bậc đá, cây cối xung quanh tiêu điều trụi lá, lộ ra triền núi trơ trụi, mùa đông, bày ra một vẻ âm u tiêu điều.

Hứa Già Dục đứng lặng trước một tấm bia mộ, trầm mặc hồi lâu, rồi nói: “Ba, con đến thăm ba đây.”

Gió lạnh gào qua trong tĩnh lặng.

“Ba năm rồi chưa đến thăm ba, là con không đúng… Ba sẽ không trách con chứ?”

Trước bia mộ rất sạch sẽ, Hứa Già Dục mua một bó hoa ở cổng nghĩa trang, giờ phút này đặt xuống, còn dùng tay áo cẩn thận lau qua mặt bia mộ một lần.

Dĩ nhiên không có ai đáp lời cô, câu hỏi ngây ngô đến thế, nhưng Hứa Già Dục vẫn lau, sống mũi cay cay, tầm mắt mơ hồ.

Cô bỗng nhiên nhớ tới quãng ngày từng sống ở thành phố Hồ.

Khi đó Hứa Như Sơn vẫn còn là giáo sư của Hồ Đại, làm người ôn hòa nho nhã, được người trong giới học thuật khen ngợi, danh tiếng vang dội.

Cô thường xuyên đến Hồ Đại chờ Hứa Như Sơn tan lớp.

Mùa xuân, hoa anh đào nở đầy khắp Lạc Già Sơn. Hứa Như Sơn xách túi từ khu dạy học đi ra, cười dắt tay cô.

Bọn họ chậm rãi tản bộ ven Đông Hồ.

Thế nhưng ký ức cuối cùng ấy, toàn bộ ảo ảnh đều bị đánh vỡ.

Hồ Đại biến mất.

Hoa anh đào biến mất.

Đông Hồ biến mất.

Vị thẩy giáo từng được người ta kính ngưỡng ấy cũng biến mất.

Cuối cùng chỉ còn lại một ngôi mộ cô đơn.

Hứa Như Sơn trở thành kẻ mang tiếng xấu rõ ràng trong giới học thuật, gia đình cô tan nát.

Nghĩa trang yên tĩnh không một tiếng động, đã qua nhiều năm như vậy, Hứa Già Dục cũng đã biết cách khống chế cảm xúc. Trong những ký ức cuồn cuộn kéo đến, cô thoáng ngẩn người rồi tỉnh lại.

Lẳng lặng nhìn bia mộ, cô khẽ cười một chút, giọng nhẹ: “Ba.”

Thanh âm nghẹn lại nơi cổ họng, cô khó khăn cúi người xuống, đưa tay khẽ vuốt lên bức ảnh trên bia, gương mặt Hứa Như Sơn còn vương lúm đồng tiền.

“Con phải đi rồi. Con cũng không biết chuyện mình làm có phần thắng hay không, nhưng nếu có thể, mong ba ở trên trời phù hộ cho con.”

Cô lặng im một lúc, môi hơi run, cố gắng mím lại.

“Phù hộ cho con, có thể khiến kẻ đó… chết không tử tế.”

_____

Khi rời khỏi nghĩa trang, trời lại lất phất rơi tuyết mịn.

Hứa Già Dục ngẩng đầu nhìn.

Thành phố Hồ vốn không thuộc vùng địa lý phía Bắc, trong ấn tượng của cô nơi này cũng hiếm khi có tuyết, dù có cũng chỉ là một lớp mỏng, rất khó đọng lại.

Nghĩ tới bản tin thời tiết nói rằng trận tuyết sắp tới ở Lâm Hải sẽ là trận lớn nhất trong ba năm gần đây, Hứa Già Dục không nhịn được rụt cổ.

Xem ra mùa đông năm nay sẽ khó vượt qua.

Trước cổng nghĩa trang, có một bóng người cao gầy mặc đồ đen đang đứng.

Bóng lưng thẳng tắp quay về phía Hứa Già Dục, thoạt nhìn có vẻ hơi lơ đãng, cũng như hờ hững đến mức chẳng buồn quan tâm, căn bản không ý thức được trên không trung đang rơi tuyết mịn.

Giang Bạc Tuyết lặng lẽ rũ mắt, ánh nhìn vô định dừng phía trước.

Nghe được tiếng động phía sau, anh xoay người lại, ánh mắt vẫn là vẻ lạnh nhạt trước sau như một.

“Đi thôi.”

Hứa Già Dục không nói gì, bước đến, đi theo sau lưng anh.

Thời gian tựa như quay trở lại ba năm trước, khi đó Giang Bạc Tuyết còn lạnh lùng hơn cả bây giờ, quanh năm sắc mặt âm trầm, không ai dám đến gần.

Hứa Già Dục bị anh giữ lại bên người là chuyện ngoài ý muốn, thỉnh thoảng theo anh đến vài bữa rượu xã giao, cũng chỉ có thể như thế.

Đi phía sau anh, theo bước anh.

Nhìn bóng lưng cao lớn ấy, từng bước đi xa.

Hứa Già Dục cụp mắt xuống.

Ra khỏi nghĩa trang tới giao lộ, quãng đường này rất dài, hai người vẫn chưa ai mở miệng.

Hứa Già Dục có thể đoán được mục đích hôm nay anh cùng đến đây, đại khái là có chuyện muốn nói với cô. Nhưng anh muốn nói cái gì, Hứa Già Dục lại đoán không ra. Cũng buồn cười thật, một người như anh, với một tình nhân cũ, còn có thể nói ra lời hay gì được chứ?

Rẽ qua con đường chủ, đi thêm mấy bước, bên đường có một chiếc xe đen đang dừng lặng lẽ. Chiếc Maybach trông cao ngạo hiển hách, người trong xe đã sớm đợi sẵn.

Thấy Giang Bạc Tuyết đến, người kia mở cửa xe.

Giang Bạc Tuyết xoay người đối mặt với cô, giọng trầm thấp: “Lên xe đi.”

Anh cụp mắt, không nhìn ra biểu cảm.

Hứa Già Dục cũng không hỏi nhiều.

Dù sao một người như Giang Bạc Tuyết, bằng lòng cúi mình xuống tôn trọng người khác đã là chuyện rất hiếm hoi.

Anh đi đâu cũng có xe riêng đưa đón, vừa rồi cùng cô ngồi xe thuê, nói không chừng là lần đầu tiên trong đời anh.

Trong xe thoang thoảng mùi đàn hương nhạt. Giang Bạc Tuyết lên xe từ cửa bên kia, trợ lý Phương Vũ ló đầu ra từ ghế trước, cung kính gọi: “Ông chủ.”

Giang Bạc Tuyết khẽ gật đầu mệt mỏi: “Lái xe đi.”

Phương Vũ xoay người, kéo tấm chắn giữa hàng ghế trước sau lên.

“Đi đâu?” Hứa Già Dục nhìn nghiêng gương mặt anh.

Giang Bạc Tuyết lúc đầu không trả lời, dựa vào lưng ghế nhắm mắt nghỉ ngơi. Một lúc sau mới lên tiếng: “Về Lâm Hải.”

Hứa Già Dục quen với kiểu tự quyết của anh, nhưng vẫn không nhịn được hỏi: “Không hỏi xem tôi còn có việc gì khác phải làm sao?”

Giang Bạc Tuyết nhíu mày, mở mắt ra.

Thần sắc anh như hoảng hốt rất lâu, cuối cùng mới nhìn thẳng về phía cô.

Anh có vẻ đặc biệt mệt mỏi, giọng nói cũng khàn đi: “Em còn có chuyện gì phải làm?”

Hứa Già Dục khẽ cười: “Không có. Nhưng tôi muốn hỏi Giang tiên sinh một chuyện.”

“Nói đi.”

“Tại sao lại cùng tôi đến thành phố Hồ?”

Giang Bạc Tuyết trầm mặc, liếc nhìn cô một cái, không trả lời.

Hứa Già Dục dịu giọng: “Nếu có chuyện muốn nói với tôi, thì nói thẳng ra đi.”

Cô không chịu nổi kiểu nghẹn lời không nói này của Giang Bạc Tuyết. Cũng không rõ cảm xúc cụ thể là gì, chỉ biết từ trước đến nay, anh luôn thẳng thắn với cô, chưa từng dè chừng.

Không biết vì sao, lần này trở về, anh trở nên trầm mặc hơn nhiều.

Mà cô lại không quen với điều đó. Anh im lặng, lạnh mặt không lên tiếng, khiến lòng cô cũng thấy nghèn nghẹn, như có gì đó vướng trong cổ họng.

Trong bóng tối, cô bỗng hơi hoài niệm Giang Bạc Tuyết của trước kia.

Giang Bạc Tuyết khẽ cười, ngữ khí mang theo vài phần mỉa mai: “Người như Hứa tiểu thư, không giữ chữ tín, tôi hỏi, cô sẽ trả lời sao?”

“Anh cứ thử xem.” Hứa Già Dục vén tóc, “Biết đâu thì sao.”

Anh lập tức im lặng, không khí trong xe lại lạnh xuống như lúc chưa lên xe.

Hứa Già Dục thấy tình cảnh này thật nực cười. Cô và Giang Bạc Tuyết giống như trúng phải một lời nguyền, cứ mỗi lần lên xe là không thể nói chuyện bình thường, luôn là cãi lộn, câu nào câu nấy đều có gai.

Bất kể là trước kia, hay là hiện tại.

Chỉ là trước kia, cô còn giữ danh phận người tình của Giang Bạc Tuyết. Một câu nói không đúng, chọc anh nổi giận, thì thường kết thúc trực tiếp ngay trên xe.

Giang Bạc Tuyết không phải người rộng lượng, thù đêm không để sáng, anh thích báo ứng ngay tại chỗ.

Còn giờ, cô và anh đã chẳng còn quan hệ gì.

Vì vậy, trận đối đầu này, cuối cùng lại chỉ có thể kết thúc bằng sự im lặng của mỗi người.

Im lặng thật lâu, Giang Bạc Tuyết bỗng lên tiếng: “Em thích Luân Đôn không?”

Hứa Già Dục không khỏi trố mắt, câu này rốt cuộc tính là vấn đề gì?

Cô vốn tưởng rằng Giang Bạc Tuyết cuối cùng cũng sẽ giấu dao trong nụ cười, hỏi chút chuyện mất mặt gì đó của cô, chẳng hạn như cô có từng có đàn ông chưa, linh tinh các thứ.

Hứa Già Dục ngừng một chút, khẽ cười: “Vấn đề này, lúc đó anh cũng từng hỏi tôi một lần rồi.”

“Vậy em trả lời thế nào?”

“Tôi nói thật với anh, tôi không thích.”

Thậm chí là chán ghét.

Thời tiết nơi đó luôn khiến cô nhớ đến Lâm Hải, mà cô lại chẳng thể quay về, bởi vì đây là mệnh lệnh của Giang Bạc Tuyết.

Giang Bạc Tuyết rũ mắt: “Cuộc sống ở đó thế nào? Có quen không?”

“Không quen.”

Anh dường như không tin, khẽ cười giễu một tiếng: “Không quen mà lại ở đó lâu như vậy?”

Âm thanh nhẹ như tiếng thì thầm lầu bầu.

Hứa Già Dục mím môi, không đáp.

“Không trả lời?” Nhìn cô một lúc, ánh mắt Giang Bạc Tuyết hơi nheo lại, anh khẽ gật đầu, “Được.”

Đột nhiên anh nhìn thẳng vào Hứa Già Dục, ánh mắt ẩn hiện cảm xúc khó phân: “Em ở Luân Đôn, có từng gặp ai không?”

Hứa Già Dục hơi khó hiểu mà ngẩng lên nhìn anh. Trong đầu bất chợt hiện lên hình ảnh năm ấy ở sân bay Heathrow.

Tuyết lớn phong tỏa đường băng, lúc đó cô đã gặp Mạnh Tĩnh Nam.

Nhưng cô cảm thấy, chuyện đó chắc không liên quan đến điều Giang Bạc Tuyết muốn hỏi.

Cô lắc đầu: “Không có.”

Có lẽ là cô ảo giác, nhưng sau khi cô trả lời, thân thể Giang Bạc Tuyết vốn căng chặt dường như khẽ run lên một cái, rồi chậm rãi buông lỏng.

Hương đàn lan tỏa trong xe.

Hứa Già Dục ngửi thấy mùi hương này, trong chớp mắt cảm giác nó như có thực thể, dường như len lỏi trên mặt mày của Giang Bạc Tuyết.

Anh như bị câu trả lời của cô trói chặt, trầm mặc hồi lâu, rồi mới thấp giọng mở miệng: “Vậy vì sao ba năm không trở về?”

Hứa Già Dục bị ngữ khí trầm thấp ấy của anh hỏi đến sững người, rồi lại cảm thấy buồn cười.

Cô nhếch môi, có phần khinh miệt châm chọc: “Giang tiên sinh, vấn đề này, ngài cũng đã hỏi một lần rồi. Lần đầu là ở biệt thự Hải Đình của ngài, lúc đó tôi còn nhắc ngài là quý nhân hay quên đấy, ba năm trời không cho phép tôi về nước, bây giờ lại muốn hỏi tôi tại sao không trở về?”

Hứa Già Dục thật sự không đoán nổi anh. Giang Bạc Tuyết — người đàn ông này, đối ngoại luôn giữ bộ dáng lạnh lùng vô cảm, thủ đoạn tàn nhẫn, như thể mọi người và mọi việc trên đời đều chẳng đáng nhắc đến trong mắt anh.

Vậy mà lại cứ muốn lãng phí thời gian trên người cô.

Cô không hiểu anh hỏi những điều này là có ý gì, cứ như thể nhẹ nhàng thoái thác, đẩy hết mọi trách nhiệm sang cho cô.

Anh cho rằng cô sống ở đó vui vẻ quên trời đất sao? Nhưng ba năm ở Luân Đôn ấy, cô đâu có vui vẻ gì.

Thế nhưng trong xe, người đàn ông mặt mày tự phụ ấy lại hơi hơi sững lại: “Ba năm?”

“Đúng vậy.”

Hứa Già Dục nhớ lại năm đó ở sân bay Lâm Hải, anh lạnh nhạt vô tình như thế, sau đó lại gửi tới cô một bản điều khoản hợp đồng, ba năm trời, anh không hề liên lạc với cô.

Cô bật cười: “Anh rất thích nhắc tôi chuyện này sao? Hay là các người làm kim chủ, thật sự thích nhìn tình nhân bị dắt mũi xoay quanh trong lòng bàn tay, giống như cho thú cưng ăn từng chút một?”

Ánh mắt Giang Bạc Tuyết tối đi, như màn đêm phủ xuống: “Em không nhớ nhầm đấy chứ?”

“Nhầm cái gì?”

“Thời gian.” Đôi mắt anh đen như mực, “Ba năm.”

Hứa Già Dục cười lạnh: “Giang tiên sinh, ngài cảm thấy tôi giống kẻ cuồng bị ngược lắm sao? Chán ghét một nơi đến mức muốn chết, lại còn cố tình ở đó chịu đựng tận ba năm?”

Thần sắc Giang Bạc Tuyết trong khoảnh khắc cứng đờ.

Hứa Già Dục quay mặt đi, nhìn ra ngoài cửa sổ.

Màn đêm đã buông, đèn đường thắp sáng khắp phố, xe chạy ngang qua Đông Hồ, trong kính cửa sổ in bóng mặt hồ đen thẫm.

Trong xe lặng ngắt như tờ, chỉ còn tiếng hô hấp rất khẽ của cô.

Theo thói quen cãi lộn của bọn họ, lẽ ra lúc này Giang Bạc Tuyết phải cười giễu: “Cô chẳng phải cuồng bị ngược sao? Nếu không tại sao cứ phải bò lên giường tôi?”

Lấy đó mà mỉa mai bản chất hạ tiện của cô.

Nhưng đêm nay, anh không nói gì cả.

Tại sao không nói? Cô không rõ.

Hứa Già Dục cũng không nhìn bóng nước Đông Hồ nữa, cúi đầu, ánh mắt theo phong cảnh bên ngoài trôi dạt không mục đích.

Rất lâu sau, bên tai mới vang lên một tiếng nói khàn khàn:

“… Biết rồi.”

_____

Khi đến Lâm Hải, đã là hai giờ sáng. Phương Vũ đã sắp xếp sẵn xe đến đón. Giang Bạc Tuyết giơ tay lấy chìa khóa xe, tự mình lái.

Hứa Già Dục thở dài: “Tôi tự về là được.”

Anh mặt lạnh như băng: “Lên xe.”

Ánh mắt Giang Bạc Tuyết nhìn cô chằm chằm, trong đó lộ ra một tia sắc bén và chân thật khiến người không thể chống lại.

Hứa Già Dục đành phải kéo cửa xe, ngồi vào.

Lúc này, Phương Vũ nhận được một cuộc điện thoại, sắc mặt thay đổi, gõ cửa kính bên Giang Bạc Tuyết, nói nhỏ điều gì đó.

Trên gương mặt mệt mỏi của Giang Bạc Tuyết hiện lên một tia bực bội: “Cô ta lại thế nào?”

Phương Vũ liếc sang Hứa Già Dục đang ngồi ở ghế phụ, cố ý hạ thấp giọng: “Nói là lần trước tiệc gia đình ngài không ở lại qua đêm, nên có chút không vui.”

Giang Bạc Tuyết cau mày, đáy mắt lạnh lùng, hồi lâu sau mới thản nhiên nói: “Kệ cô ta làm loạn.”

Anh xoay tay lái, đưa xe vào gara ngầm.

Khi lên đường chính, Hứa Già Dục đột nhiên hỏi: “Là vị hôn thê của anh sao?”

Giang Bạc Tuyết không đáp.

Ánh mắt anh lạnh như băng, tựa như băng giá mùa đông.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play