Hải Thành vào đông vô cùng khắc nghiệt. Vốn dĩ đã là thành thị ven biển như Lâm Hải, độ ẩm cao, đến khi đông sang, không khí lúc nào cũng ẩm ướt và lạnh buốt, như thể hàn ý theo hơi nước len lỏi vào từng tấc sống lưng.
Tuyết rơi liên tiếp, cảm giác ấy lại càng trở nên rõ rệt.
Sắp đến thời điểm tiến tổ, Hứa Già Dục đổ bệnh.
Khởi nguồn là do cô tái phát chứng bóng đè vào ba giờ sáng.
Đây là tật xấu cô mắc đã lâu. Chỉ là trong mấy năm ở bên Giang Bạc Tuyết, triệu chứng dần dần biến mất, đến mức Hứa Già Dục còn tưởng bản thân đã khỏi hẳn.
Kết quả là sau ba năm ở Luân Đôn, căn bệnh này lại lần nữa đeo bám cô.
Giấc mộng rời rạc, tỉnh dậy rồi thì phần lớn không nhớ nổi mình đã mơ thấy gì, nhưng cái cảm giác tim đập dồn dập khi bừng tỉnh thì vẫn luôn khắc sâu không quên.
Hứa Già Dục thường xuyên nửa đêm ba giờ bật dậy từ trên giường, cả người ướt đẫm mồ hôi lạnh, ôm chăn thở hổn hển.
Ánh mắt dừng ngoài cửa sổ, nhìn tuyết lớn rơi xuống, cô lặng lẽ phát ngốc.
Cô đã quên mất nội dung ác mộng, nhưng phản ứng của cơ thể thì không thể giả được.
Trong nhà cũng không có ai chăm sóc cô, lại thêm mấy hôm trước đi Hải Đình có khả năng bị gió lùa. Cứ như vậy kéo dài, đến ngày thứ ba, mũi cô đã nghẹt đến mức không ngửi được bất cứ mùi gì.
Hứa Già Dục không dám tự ý bốc thuốc, trước tiên gọi điện thoại cho Trần Thiền Y.
“Tôi hình như bị bệnh rồi, cảm lạnh, chắc là bắt đầu từ tối qua. Lúc đầu là đau đầu, chóng mặt, đến hôm nay thì mũi như bị nghẹt lại, không ngửi được mùi gì.”
Bên kia giọng Trần Thiền Y lúc đứt lúc nối, thỉnh thoảng còn nghe được vài tiếng côn trùng kêu vang.
Một lúc lâu sau, tín hiệu mới ổn định lại.
Trần Thiền Y: “Cậu không tự mình bốc thuốc đấy chứ?”
Hứa Già Dục nói thật: “Không có, tôi vẫn luôn dùng thuốc đông y cậu phối cho, sợ có phản ứng thuốc gì đó, nên không dám tự ý kê đơn.”
“Được rồi, vậy cũng không sao.” Giọng Trần Thiền Y lãnh đạm, “Bị bệnh là do nguyên nhân gì? Mấy ngày nay bị trúng gió à?”
“Ba hôm trước mặc váy hai dây ra ngoài, trúng gió. Có lẽ là lúc ấy bị lạnh.”
Đầu bên kia im lặng trong chốc lát.
Hứa Già Dục nói năng bình tĩnh, như thể chỉ đang kể rằng hôm nay thời tiết không tệ lắm.
Cô xì mũi, từ ngăn tủ lấy ra một túi khăn giấy mới, ném lên ghế sô pha rồi rút dùng.
“……”
Nhưng rút ba tờ giấy xong, Trần Thiền Y vẫn không nói gì.
Bất chợt, Hứa Già Dục không khỏi nhớ lại lần đầu gặp Trần Thiền Y năm đó, bộ dạng cô ấy như băng sương.
Sờ sờ mũi.
Không hiểu sao có chút chột dạ.
Quả nhiên nghe thấy bên kia Trần Thiền Y hỏi: “Cậu trúng gió?”
“Ừ.”
“Hiện tại là mùa gì?”
“……” Hứa Già Dục do dự một chút, “Mùa đông.”
“Ồ, cậu cũng biết là mùa đông, mùa đông mà mặc váy hai dây, sao cậu không dứt khoát chui thẳng vào tủ lạnh luôn đi?”
“……”
Bên kia bắt đầu mắng cho một trận.
Khó khăn lắm mới mắng xong, giọng Trần Thiền Y đã mang theo vài phần tức giận.
“Ngoài mấy chuyện đó ra còn gì nữa không, có gì khác lạ không?”
Hứa Già Dục trầm ngâm chốc lát, vốn không định nói đến chuyện nằm mơ, tổng cảm giác như đang bị chủ nhiệm giáo dục bắt kiểm điểm.
Cuối cùng cô vẫn khàn giọng thừa nhận: “Hình như chứng bóng đè của tôi lại tái phát, ba hôm nay, mỗi đêm đều gặp ác mộng.”
Dừng một chút.
Trần Thiền Y hỏi: “Cậu nhìn thấy anh ta?”
Cô ấy không nói là ai.
Nhưng trong lòng cả hai đều hiểu rõ.
Hứa Già Dục: “Ừ.”
“Vậy nên, hai người các cậu hiện tại……”
Hứa Già Dục nhớ tới tin nhắn kia được gửi tới di động mình, đến giờ vẫn bị cô gác lại một bên.
“Không sao cả mà.” Cô cười cười, “Người xa lạ.”
Trầm mặc mấy giây.
Trần Thiền Y nhẹ giọng thở dài: “Cậu chờ tôi trở về đi, chờ tôi về rồi sẽ xem cho cậu.”
Trong điện thoại vang lên tiếng sột soạt, nghe như đang bước qua rừng cây, cành lá cọ xát nhau.
Lờ mờ có giọng nói vang lên: “Đàn chị, chỗ này hình như có!”
Trần Thiền Y đáp lại: “Biết rồi.”
Cô lại hỏi Hứa Già Dục: “Cậu mấy ngày nay còn ở Lâm Hải, hay là đã đi nơi khác rồi? Đưa địa chỉ cho tôi, tôi tới tìm cậu.”
“Hừm.”
Hứa Già Dục lật lại thời gian biểu của mình.
Cô có một thói quen, thích phân loại mọi thứ cho rõ ràng, ngay cả thời gian ra ngoài cũng rất cố định. Một khi có người phá vỡ quy tắc ấy, Hứa Già Dục sẽ cảm thấy vô cùng khó chịu.
“Kiểu điển hình của chứng cưỡng bức.” Trần Thiền Y từng nói vậy.
Nhưng bản thân Hứa Già Dục cũng không rõ từ lúc nào bắt đầu như thế, dường như đến khi cô nhận ra hành vi này giống như mắc bệnh, nó đã trở thành một phần của cuộc sống rồi.
Dựa theo nhắc nhở trên thời gian biểu,
Hứa Già Dục nói: “Hai ngày nữa tôi phải vào tổ, trước hôm đó sẽ đi thăm ba tôi một chuyến. Cậu có thể tới đoàn phim tìm tôi, bọn tôi đang ở khu Nam Thủy Loan, tôi gửi địa chỉ cho cậu qua WeChat.”
“Được.”
Nói thêm vài câu, cô cúp máy.
Trong phòng vẫn rất yên tĩnh, ngoài cửa sổ tuyết khi thì rơi khi thì ngừng, nhưng vẫn chưa có dấu hiệu dứt hẳn.
TV đưa tin, đây là trận tuyết lớn đầu tiên trong ba năm qua ở Hải Thành.
Buổi tối Hứa Già Dục không ăn gì, khoác áo khoác đi xuống lầu, tiện tay mua một phần mì mang về nhà ăn.
Cô bỏ rất nhiều ớt.
Nhưng vì nghẹt mũi, ăn cay cũng chẳng cảm thấy mùi vị gì.
Trong nhà rất lạnh, hệ thống sưởi cũng hỏng rồi. Hai ngày trước Hứa Già Dục đã gọi thợ đến sửa.
Nhưng người ta nói đó là vấn đề đường ống đã cũ, nhất thời khó mà sửa xong.
Hứa Già Dục bị bệnh nên không muốn tiếp xúc với người lạ, đành tự mình xuống siêu thị dưới lầu, mua một chiếc máy sưởi điện nhỏ về sưởi.
Cơ thể cô vốn dễ nhiễm lạnh, quanh năm tay chân đều rét run. Cái máy sưởi điện nhỏ này vừa khéo dùng để sưởi đầu gối và bàn chân, Hứa Già Dục cảm thấy tạm thời cũng chấp nhận được.
Chỉ có điều, nó quá yên tĩnh.
Trong nhà yên ắng đến mức, đôi lúc Hứa Già Dục không phân biệt nổi, bản thân đang ở Luân Đôn, hay đã trở về nước.
Không còn cách nào khác, cô đành mở TV, chuyên chọn vài chương trình gameshow hoặc tiểu phẩm linh tinh để trong nhà có chút hơi người.
Cứ như vậy, cô bệnh suốt mấy ngày, cho đến ngày trước khi vào đoàn phim.
Sáng sớm hôm đó, Hứa Già Dục dậy rất sớm, thu dọn ba lô, chuẩn bị một ít đồ ăn nước uống, chuẩn bị đi đến thành phố Hồ.
Đó là quê nhà cô.
Lúc xuống lầu, Hứa Già Dục thấy một chiếc xe đậu ngay trước cửa.
Cô khựng lại.
Cửa sổ xe hạ xuống một nửa, khuôn mặt lạnh nhạt của Giang Bạc Tuyết lộ ra.
Hứa Già Dục ngẩn người trong một khoảnh khắc.
Mấy ngày không gặp, sắc mặt anh vẫn bình thản như thường.
Bên ngoài tuyết lớn vẫn đang rơi, người đàn ông dựa vào đó, hai tay đặt trên tay lái, môi mỏng khẽ mím.
Ánh mắt anh nhàn nhạt dừng lại phía trước, không biết đang suy nghĩ gì.
Có lẽ là vì nghỉ ngơi không tốt, Hứa Già Dục liếc nhìn anh, phát hiện nơi dưới mắt có chút xanh lơ nhàn nhạt.
Nghe thấy động tĩnh, Giang Bạc Tuyết quay đầu lại.
Ánh mắt anh chậm rãi lướt qua, dừng lại trên mặt cô, ngừng một thoáng, sau lại quét về phía hai vai đang mang theo ba lô.
“Đi đâu.” Anh mở miệng trước.
Giọng nói có chút khàn khàn, không còn trầm thấp từ tính như thường ngày.
Hứa Già Dục trầm mặc một lúc, yết hầu lăn nhẹ, cuối cùng thốt ra hai chữ:
“Về nhà.”
Cô nhìn Giang Bạc Tuyết, lông mi khẽ run, hiếm khi hiện ra chút khẩn trương.
Cô căn bản chưa chuẩn bị xong để lại gặp anh lần nữa.
Đêm đó ở Hải Đình, cô cho rằng mình đã nói rất rõ ràng, không ngờ anh lại có thể tìm tới dưới lầu của cô.
Hứa Già Dục vô thức mím môi.
Giang Bạc Tuyết — trong lòng Hứa Già Dục, đánh giá về anh, là lạnh.
Là cái loại đối với bất cứ chuyện gì cũng đều thờ ơ, lạnh lẽo. Hứa Già Dục sống cùng anh ba năm, cảm thấy gần như không có gì khiến anh dao động cảm xúc.
Cô còn nhớ rõ khi anh vừa mới tiếp nhận chức gia chủ hai năm đầu.
Ngồi còn chưa vững, lúc ấy luôn có người ở sau lưng âm thầm giở trò, muốn kéo anh khỏi vị trí kia.
Khi ấy anh rất bận, thường xuyên không về nhà.
Hầu như là ở văn phòng, hoặc đang đi công tác trên đường.
Thời gian duy nhất có thể gặp phụ nữ, là ở trên giường Hứa Già Dục.
Lúc ấy Hứa Già Dục đang học đại học ở Lâm Hải, anh thỉnh thoảng sẽ đột ngột tới chờ cô, nhưng cũng không phải lần nào cũng tìm cô để làm gì, phần nhiều là chỉ nhìn cô một cái rồi đi.
Hứa Già Dục không hiểu anh.
Khi ấy lờ mờ nghe nói Trương gia có đứa con trai đang muốn giở trò với anh.
Sau đó, Trương gia sụp đổ, hai đứa con trai hình như đều t·ự s·át.
Lúc Giang Bạc Tuyết nhận được tin này, đang ngủ bên cạnh cô.
Hai người vừa mới xong việc, trên mặt anh vẫn còn ửng đỏ vì d·ục v·ọng, chưa kịp tan hết.
Nhưng sau khi nhận điện thoại, anh chỉ nhàn nhạt nói: “Biết rồi.”
Bên kia lại nói thêm gì đó.
Giang Bạc Tuyết yên lặng nghe hết, nói: “Chết rồi thì thôi, thất đầu tôi sẽ đến nhìn một cái. Tôi còn có việc, cúp đây.”
Lãnh đạm cắt máy.
Giọng điệu kia, giống như đang nói về một chuyện nhỏ không đáng nhắc tới.
Hứa Già Dục khi ấy còn chấn động hơn anh nhiều. Cô nhíu mày hỏi: “Chết rồi? Ai, là hai người Trương gia kia……”
“Không quan trọng.” Giang Bạc Tuyết cụp mắt, “Lên đây đi.”
Hồi tưởng chuyện cũ, Hứa Già Dục phát hiện ra bản thân hình như thật sự chưa từng hiểu được Giang Bạc Tuyết.
Khi ấy không hiểu tại sao anh lại lãnh đạm đến vậy, giống như bây giờ, cô cũng không rõ vì sao anh lại tới tìm cô.
Nhưng cô cũng không muốn phí thời gian với anh thêm nữa.
Trời tuyết, đường trơn, nếu không đi sẽ không kịp.
Hứa Già Dục siết chặt quai ba lô, rũ mắt xuống, bước vòng qua bên cạnh anh mà đi.
Ô tô kêu "minh" một tiếng.
Âm thanh chói tai vô cùng, Hứa Già Dục làm như không nghe thấy, tiếp tục bước đi trong tuyết.
Anh lại bóp còi.
Lần hai.
Lần ba.
Tiếng còi ngày một dồn dập, ngày một chát chúa.
Trên đường, người đi qua đi lại buổi sớm đều ngoảnh đầu nhìn, anh giống như cố tình khiến cô mất mặt, ngang ngược đến mức không còn lẽ thường.
Hứa Già Dục không muốn bị vây xem, dừng bước, xoay người lại, giận quá mà bật cười: “Giang tiên sinh, ngài thật là có giáo dưỡng.”
Giang Bạc Tuyết sắc mặt không đổi, vẫn ngồi yên trong xe, trầm mặc giằng co với cô.
Rất lâu sau, anh nói: “Lên xe.”
Mệnh lệnh.
Hứa Già Dục chỉ cảm thấy một luồng khí huyết xông thẳng lên đầu.
Anh là ông lớn, lời anh nói chính là lẽ phải, nhiều năm như vậy, Giang Bạc Tuyết vẫn luôn rất biết cách làm trái ý cô.
Đã không trốn được, dứt khoát khỏi cần né tránh, dù sao thủ đoạn của Giang Bạc Tuyết cũng chỉ có vài chiêu cũ rích, nhiều nhất lại bị làm nhục thêm một lần, cũng chẳng phải chuyện ghê gớm gì.
Hứa Già Dục vòng về từ lối cũ, vài bước vượt lên phía trước. Hôm nay cô khoác áo bông màu nhạt, không son phấn, một gương mặt diễm lệ bị mưa tuyết tạt qua, nước chảy men theo làn tóc xuống cổ áo.
Cô kéo cửa xe, ngồi xuống, cố ý nở nụ cười: “Giang tiên sinh, có chuyện gì vậy?”
Trong xe ấm áp hơn bên ngoài, tuyết trên tóc tan thành nước, thấm ướt áo cô.
Giang Bạc Tuyết không nhìn cô, giọng đều đều: “Về đâu?”
Hứa Già Dục cười như không cười: “Tôi chẳng phải đã nói rồi sao, về nhà. Nhanh vậy mà ngài đã quên à?”
Cô cố ý mỉa mai anh trí nhớ kém.
Nhưng Giang Bạc Tuyết lại không giống mọi khi đáp trả cô bằng lời châm chọc.
Trong xe ánh sáng u ám, bóng dáng mảnh khảnh của người đàn ông nghiêng về phía cô, đường nét nghiêng mặt sắc lạnh, có vẻ thanh nhã ngạo mạn.
Anh dường như ngẩn ra trong chốc lát, rồi nhẹ giọng hỏi: “Về Luân Đôn? Hay lại là một nơi nào đó tôi không biết? Chỉ mang từng này hành lý?”
“Luân Đôn cái gì?” Hứa Già Dục nhíu mày, không hiểu anh đang nói gì, “Tôi về thành phố Hồ.”
“Thành phố Hồ.” Giang Bạc Tuyết lặp lại.
Hứa Già Dục điềm tĩnh đáp: “Quê tôi ở đó.”
Ang cuối cùng cũng bật cười mỉa mai: “Thật sao, tôi còn tưởng em luyến tiếc Luân Đôn lắm, tính ở đó cả đời không về.”
Trong giọng nói của anh toàn là dao găm, khiến Hứa Già Dục tức nghẹn.
Cô thích Luân Đôn cái gì? Thích thời tiết âm u hay thích cái xứ quái quỷ không ai nói được một câu ra hồn?
Huống hồ, nếu không phải vì anh, cô sao phải ra nước ngoài chịu bao nhiêu khổ sở như vậy?
Hứa Già Dục mím môi, đáy lòng lạnh lẽo, cười nhạt nói: “Thật không dám nhận, đều là nhờ Giang tiên sinh ban cho. Nhìn tôi giờ thế này, ngài vừa lòng chưa? Nếu vừa lòng thì thả tô8 xuống xe, tôi còn phải ra sân bay.”
Nghe vậy, tay đang đặt trên vô lăng của Giang Bạc Tuyết siết chặt, gân xanh trên cánh tay nổi bật lên. Rõ ràng là dấu hiệu sắp nổi giận.
Hứa Già Dục trong lòng nhói lên. Dáng vẻ này của anh cô đã quá quen—mỗi lần nổi nóng, kết cục thường là hai người cãi nhau long trời lở đất, hoặc không thì làm cho đến khi trời đất mịt mù mới thôi.
Giờ cô không đoán được Giang Bạc Tuyết đang định phát điên kiểu gì.
Nhưng cuối cùng, Giang Bạc Tuyết lại chẳng làm gì cả.
Hứa Già Dục quay mặt nhìn ra cửa sổ, ngoài kia là một mảnh trắng xóa.
Nghe thấy Giang Bạc Tuyết nói: “Tôi đưa em đi.”
Hứa Già Dục cười lạnh: “Vậy phiền ngài quá rồi, hiếm khi thấy Giang tiên sinh có lòng tốt như vậy.”
Giang Bạc Tuyết nhìn thẳng phía trước, xoay tay lái, xe bắt đầu chạy ổn định.
Suốt dọc đường cả hai đều không nói thêm gì. Hứa Già Dục nhắm mắt, dựa lưng vào ghế nghỉ ngơi, mặt vẫn quay ra cửa sổ.
Cảnh vật hai bên đường phủ đầy tuyết trắng lùi dần sau lưng.
Cô không rõ cảm giác trong lòng là gì, nhiều năm nay cô luôn biết cách kiềm chế cảm xúc, rất ít chuyện thật sự khiến cô dao động.
Chỉ là vừa nói với Giang Bạc Tuyết mấy câu, trong lòng đã có cảm giác như sụp đổ, nghẹn đến phát hoảng.
Còn Giang Bạc Tuyết lại dường như không bị ảnh hưởng chút nào, suốt quãng đường đều giữ vẻ lạnh nhạt, chuyên chú lái xe, cách biệt như kẻ ngoài cuộc.
Chỉ là—khi đến nơi—
Hứa Già Dục cảm thấy có gì đó sai sai.
Cô ngồi thẳng người, nhíu mày: “Đây không phải sân bay, sao anh đưa tôi tới ga tàu cao tốc?”
“Không đi máy bay, đi tàu cao tốc. Xuống xe.”
Hứa Già Dục khó hiểu: “Tôi mua vé máy bay rồi.”
“Thì hủy.”
Giang Bạc Tuyết cúi đầu tháo dây an toàn.
Tóc mái anh hơi dài, che khuất đôi mắt, khiến người ta khó đoán được cảm xúc. Hứa Già Dục hoàn toàn không đọc nổi vẻ mặt anh.
Chỉ nghe thấy giọng anh bình tĩnh, không gợn sóng:
“Ngồi cao tốc, tôi đi cùng em.”
Điên rồi!
Đây là suy nghĩ duy nhất trong đầu Hứa Già Dục.
Anh coi việc hành hạ cô là thú vui chắc?
Hứa Già Dục tức đến phát điên, ngực nghẹn lại, muốn mắng mà không mắng ra lời.
Chỉ đành cười lạnh, nhếch môi nói: “Vậy tiền ai trả? Giang tiên sinh, ngài cũng biết tôi nghèo, lúc trước chẳng phải vì tiền của ngài mà mới chịu ngủ với ngài sao? Giờ còn làm khó tôi thế này, không thấy quá đáng à?”
“Ừ, tôi biết.” Giang Bạc Tuyết thong thả khoác thêm áo ngoài, môi mím lại, “Hủy vé đi, phí tôi lo.”
Giọng anh lạnh nhạt, nói xong liền mở cửa xe bước xuống.
Tuyết lạnh buốt, anh đứng dựa vào xe chờ Hứa Già Dục, ánh mắt dừng ở nơi nào đó vô định, toàn thân toát ra vẻ xa cách lạnh nhạt.
Nhìn dáng vẻ đó của anh, trong lòng Hứa Già Dục bỗng dâng lên một ý nghĩ kỳ quái.
Vừa rồi cô nói nhiều như vậy—
Không biết câu “tôi biết” của Giang Bạc Tuyết, là đang đáp lại câu nào.