“Kết thúc rồi?”

Người đàn ông hỏi.

Hứa Già Dục nhìn bóng lưng anh ta thật lâu, mới yếu ớt gật đầu: “Ừ.”

“Vậy thì lên xe đi.”

Anh ta cởi áo khoác và khăn quàng cổ, đưa cho cô. Hứa Già Dục lắc đầu: “Không cần, trong xe có sưởi.”

Cô kéo cửa xe, cúi người chui vào. Bên trong xe nhiệt độ vừa phải, rất dễ chịu.

Đợi đến khi cả người ngâm trong hơi ấm, Hứa Già Dục mới thoải mái thở ra một hơi, cảm thấy xương cốt toàn thân đều được buông lỏng.

Cô quá mệt, vốn dĩ đã ôm một bụng tâm sự, lại đúng lúc gặp người không muốn gặp, Hứa Già Dục nửa khép mắt, cảm thấy ba năm nay chưa từng có ngày nào mệt mỏi như hôm nay.

Mạnh Tĩnh Nam từ cửa bên kia lên xe.

Thấy cô bộ dáng uể oải lười nhác thế kia, trên mặt anh ra không nhịn được hiện lên chút ý cười: “Tiền đồ thật đấy.”

Hứa Già Dục thừa nhận: “Em chỉ có chừng này tiền đồ.”

Mạnh Tĩnh Nam xoay chìa khóa, khởi động xe, liếc qua kính chiếu hậu: “Ngủ trước đi, ghế sau có chăn, có thể đắp.”

“Ừm.” Hứa Già Dục vén tóc ra sau tai.

Cô gái khí chất lạnh nhạt diễm lệ, để lộ đoạn cổ trắng mịn thon dài, trên đó có dấu vết đỏ rất rõ ràng.

Mạnh Tĩnh Nam nhìn lén qua kính chiếu hậu.

Anh ta chăm chú nhìn cổ cô, mặt mày vẫn bình thản, nhưng ánh mắt lại u tối.

Anh ta không hỏi dấu vết trên cổ cô từ đâu mà có, đoán cũng biết — cô sẽ không để người khác chiếm loại tiện nghi này.

“Anh lái xe.”

“Vậy em ngủ một lát.”

Hứa Già Dục bò qua ghế sau, kéo chăn đắp lên người.

Vừa nãy ở Hải Đình, thật sự quá lạnh, cái loại cảm giác lạnh đến mức răng va vào nhau vẫn còn lưu lại trong thân thể cô.

Ba năm không quay lại, cô cũng chẳng nhớ Lâm Hải lạnh đến như vậy.

Hứa Già Dục híp mắt, tự cuộn người lại: “Về đến nhà nhớ gọi em.”

“Ừ, ngủ đi.”

Mạnh Tĩnh Nam đợi đến khi cô nhắm mắt lại mới dời tầm mắt khỏi kính chiếu hậu.

Anh ta quay đầu xe, rời khỏi Hải Đình.

Đi ngang qua cổng, Mạnh Tĩnh Nam trông thấy một người đàn ông cao lớn đứng ven đường. Mặc áo khoác đen, ngũ quan sắc nét, biểu cảm đạm mạc, cả người bị gió tuyết bao phủ.

Người đàn ông mặt không biểu cảm, lạnh lùng nhìn chằm chằm chiếc xe đang chạy xa.

Mạnh Tĩnh Nam cũng nhìn anh một lúc lâu, rồi bình thản thu ánh mắt lại.

Anh ta không đánh thức Hứa Già Dục.

____

Khi Hứa Già Dục tỉnh lại, xe đã dừng dưới lầu.

Gần khuya, các nhà đều đã tắt đèn, xung quanh yên tĩnh đến không tiếng động, chỉ có âm thanh lạo xạo nho nhỏ của tuyết rơi.

Đôi mắt dần thích nghi với ánh sáng, cô ôm chăn ngồi dậy, Mạnh Tĩnh Nam đang cầm iPad xử lý công việc.

“Tỉnh rồi?”

Hứa Già Dục vén tóc, ngáp một cái: “Bây giờ mấy giờ rồi?”

“Mười hai giờ hơn.” Mạnh Tĩnh Nam liếc nhìn đồng hồ, giọng trầm tĩnh, “Em cũng không ngủ bao lâu. Sao, bây giờ muốn lên trên à?”

Hứa Già Dục định gật đầu, sau đó lại trầm mặc: “Đợi một lát nữa đi.”

Mạnh Tĩnh Nam nhìn cô chằm chằm, mặt nghiêm lại, hỏi tiếp: “Em không gặp Tôn Đức Võ à?”

Hứa Già Dục vuốt váy, thuận miệng đáp: “Thấy rồi.”

“Cảm thấy gã thế nào?”

“Ghê tởm.” Cô cong môi, chẳng chút lưu tình.

Mạnh Tĩnh Nam ánh mắt từ màn hình cứng nhắc dời lên, nhìn tuyết rơi ngoài kia, giọng mang ý cười: “Vậy mà em còn đi. Nhìn ảnh chụp chưa đủ? Nhớ kỹ gương mặt ấy, chẳng phải cũng như nhau sao?”

“Không giống.” Hứa Già Dục nghiêng đầu, ánh mắt cũng lặng lẽ dõi ra ngoài cửa sổ nhìn tuyết rơi, nhưng trong giọng nói lại nghe không rõ cảm xúc gì, “Em chỉ là muốn tận mắt thấy một lần, muốn để bản thân nhớ kỹ…”

Giọng cô khẽ khàng: “… Nhớ kỹ gương mặt gã, nhớ kỹ cái cảm giác ghê tởm ấy.”

Mạnh Tĩnh Nam gật đầu, bình luận: “Rất có cốt khí.”

Một lúc sau.

Hứa Già Dục quay đầu lại: “Nhưng mà vẫn phải cảm ơn anh. Nếu không phải anh nói cho em Hồ Nguyên Khải đã chết, có khi em cũng sẽ không quay về. Hơn nữa cũng nhờ anh, bằng không tối nay em cũng không vào được Hải Đình.”

Hải Đình quản lý nghiêm ngặt, thường ngày chỉ có vào dịp yến hội, người có thư mời và thân phận mới được ra vào.

Hứa Già Dục đêm nay đến, may mà Mạnh Tĩnh Nam nói cô là bạn gái của anh ta, cô mới được cho qua.

Chỉ là sau đó Mạnh Tĩnh Nam có việc riêng muốn xử lý, Hứa Già Dục liền tự mình rời khỏi. Gặp Tôn Đức Võ xong, cô lặng lẽ trở lại.

Khi đó chuyện của Mạnh Tĩnh Nam vẫn chưa xong, cô không tiện quấy rầy, bèn không vào phòng, tựa vào tường hút thuốc.

Cũng chính khi ấy, cô bị Nghiêm Khê Hoa dẫn đi.

Hứa Già Dục thật ra không muốn phiền Mạnh Tĩnh Nam lúc đó.

Thấy việc mà làm, cô từng theo bên Giang Bạc Tuyết, gặp qua đủ loại tình huống, cảm thấy mình có thể ứng phó, nên mặc kệ mà theo.

Nào ngờ sau đó lại xảy ra bao nhiêu chuyện như vậy.

Cô cũng thật thà nói: “Nhưng nếu em sớm biết tối nay sẽ đụng phải anh ta, có khi thật sự ngoan ngoãn đợi ở chỗ anh.”

Dừng một chút, cô bổ sung: “Chờ anh xong việc rồi dắt em đi xem.”

Nói cho cùng vẫn là muốn nhìn, Mạnh Tĩnh Nam bật cười.

“Đến vậy còn sợ anh ta à?”

“Sợ chứ,” Hứa Già Dục thản nhiên, “Giang gia ở Hải Thành thủ đoạn thế nào, Mạnh tổng anh còn rõ hơn em.”

Mạnh Tĩnh Nam trầm ngâm một lát.

Quả thực.

Tuy Mạnh gia hắn cắm rễ Hải Thành mấy chục năm, nhưng dưới tay Giang Bạc Tuyết, cũng từng chịu không ít thiệt.

Mạnh Tĩnh Nam bỗng hỏi: “Em tính là tình nhân của anh ta à?”

Anh ta lựa lời cẩn thận.

Hứa Già Dục lại thẳng thắn: “Không.”

“Hửm?”

“Chưa nói tới tình cảm gì cả, đơn thuần là bạn giường, nói trắng ra, là bạn *.”

Gương mặt ôn hòa của Mạnh Tĩnh Nam lộ ra ý cười, mang theo mấy phần mềm mại: “Cũng có bản lĩnh.”

“Cảm ơn đã khen.” Hứa Già Dục liếc anh ta một cái, “Em muốn hút thuốc.

“Hút đi.” Anh ta hạ cửa sổ xuống.

Gió lạnh ùa vào, Hứa Già Dục quấn chặt lấy chăn.

Ngày cô gặp Mạnh Tĩnh Nam, cũng là tiết trời ác liệt như vậy.

Khi đó cô đang du học ở nước ngoài, vì tuyết lớn mà lỡ chuyến, hành khách bị kẹt ở sân bay Heathrow. Khi ấy Mạnh Tĩnh Nam xách theo va li da, ngồi ngay cạnh Hứa Già Dục.

Anh ta đại khái là vượt tuyết mà đến.

Mạnh Tĩnh Nam rất cao, chừng gần một mét chín, vóc người xấp xỉ Giang Bạc Tuyết, Hứa Già Dục không nhịn được nhìn thêm vài lần.

Nhưng Mạnh Tĩnh Nam từ đầu tới cuối đều giữ vẻ mặt trầm lặng, cô cũng không tiện bắt chuyện.

Mãi đến tối, máy bay vẫn chưa thể cất cánh, mà Mạnh Tĩnh Nam thì lên cơn sốt cao không lui.

Hứa Già Dục thật vất vả mới gặp được một đồng hương, sợ anh ta chết ở đó, đành phải đi tìm hiệu thuốc, rồi trông nom anh ta suốt một thời gian dài.

Sau đó họ mới quen nhau.

Ban đầu Mạnh Tĩnh Nam cũng không rõ Hứa Già Dục tiếp cận Tôn thị vì mục đích gì. Anh ta vẫn luôn không biết.

Nhưng anh ta rất tán thưởng Hứa Già Dục.

Sau khi biết rõ nội tình, bất kể là vì tình nghĩa hay lý do khác, anh ta thường hay giúp cô.

Trước đó không lâu, chính anh ta đã báo cho Hứa Già Dục: “Hồ Nguyên Khải chết rồi.”

Hứa Già Dục bất chấp kiêng dè Giang Bạc Tuyết, lập tức quay về nước.

Nhà họ Mạnh có chút quan hệ ở cục cảnh sát, bản thân Mạnh Tĩnh Nam tuy làm ăn buôn bán, nhưng cũng am hiểu pháp luật. Là người khiêm nhường, nho nhã.

Hứa Già Dục khá thích kiểu tính cách ấy – không hỏi nhiều.

Hồi ức tới đây.

Đầu ngón tay bị khói thuốc làm bỏng một chút, Hứa Già Dục mới hoàn hồn.

Cô không mấy để tâm phủi tàn thuốc khỏi người: “Phải rồi, còn một chuyện. Đạo diễn Tần đã liên lạc với em, lần này có được vai diễn đó là nhờ anh tranh thủ giúp, cảm ơn.”

Sau khi Hứa Già Dục trở về nước, Mạnh Tĩnh Nam từng hỏi cô có việc gì muốn làm không.

Hứa Già Dục nghĩ một lát rồi nói: “Nếu có thể, em muốn đóng phim.”

Câu trả lời này nằm ngoài dự đoán. Mạnh Tĩnh Nam mỉm cười, hiếm khi hỏi thêm một câu: “Vì sao lại là đáp án này?”

“Khác thường lắm à?”

“Quả thực.” Mạnh Tĩnh Nam cười, khuôn mặt anh tuấn hiện vẻ nhu hòa.

Khi đó Hứa Già Dục hỏi anh ta: “Anh nói xem, thời đại này, làm gì là dễ được người ta thấy nhất?”

Mạnh Tĩnh Nam ngẩn ra.

Là diễn viên.

Không cần nghi ngờ.

Mạnh Tĩnh Nam liền hiểu ra.

Hứa Già Dục nói: “Ông ta ép chết cha em, làm mẹ em phát điên, em đẩy gã xuống địa ngục đã là nhẹ rồi. Em muốn nói cho cả thế giới biết — gã, Tôn Đức Võ, chính là đáng chết.”

Khi ấy giọng cô nhẹ như gió thoảng.

Nhưng Mạnh Tĩnh Nam vẫn nghe ra được trong đó sự phẫn hận và run rẩy bị đè nén.

Cô vốn không để tâm đến bản thân. Cả đời này, sự tồn tại của cô vốn cũng không phải vì chính mình.

Mạnh Tĩnh Nam hiểu được sự cố chấp của cô, cũng tôn trọng lựa chọn của cô.

Chỉ cười nói: “Không cần cảm ơn. Trước đó Tần Dương đến tìm anh mượn căn cứ điện ảnh của Mạnh gia, ông ta đột ngột thay đổi kế hoạch quay, thiếu anh một ân tình. Ông ta muốn tranh thủ lúc còn kịp, tránh về sau không xoay xở nổi, anh chỉ là thuận nước đẩy thuyền mà thôi.”

Tuy rằng anh ta nói vậy, Hứa Già Dục vẫn không thể hoàn toàn yên tâm mà nhận lấy.

“Vậy thì em cũng nợ anh một ân tình.”

Hứa Già Dục dụi tắt điếu thuốc vào gạt tàn trong xe, lấy theo áo khoác, đẩy cửa xe xuống.

“Em đi đây. Về sau nếu anh có muốn gì, cứ đến tìm em đổi.”

Mạnh Tĩnh Nam không nhịn được cảm thấy buồn cười.

Mạnh gia giàu có, từ nhỏ anh ta đã được nuôi lớn trong nhung lụa, chưa từng cảm thấy thứ gì là không thể đạt được.

Mạnh Tĩnh Nam liền nói: “Thứ anh muốn, em có chắc cho nổi không?”

Nếu thật sự cho nổi, cũng không đến mức để anh ta phải ra mặt giúp đỡ cô.

Cô không đáp, anh ra ngẩng đầu nhìn.

Bên thân xe, trên nền tuyết, cô gái ấy lặng lẽ đứng đó.

Thân hình yêu kiều, váy đỏ rực rỡ, tóc xõa buông trước ngực, toàn thân toát ra hơi thở biếng nhác lạnh lẽo.

Càng trêu ngươi là đôi môi đỏ kia lại mở miệng nói:

“Cứ thử xem.” Hứa Già Dục nhún vai, “Biết đâu sau này em nổi danh, đến lúc đó trả lại anh ân tình còn dễ hơn bây giờ.”

Mạnh Tĩnh Nam bật cười: “Lên lầu đi.”

“Được, ngủ ngon.”

Cô nói một câu, kéo váy bước lên cầu thang. Không rõ cô thuê phòng ở đâu, chỗ nào cũng cũ kỹ, đêm xuống đèn mờ lờ nhạt, đến cả thang máy cũng không có.

Mạnh Tĩnh Nam nhìn cô lên lầu, tầng ba sáng đèn.

Anh ta thu hồi ánh mắt, khởi động xe.

____

Hứa Già Dục vừa về đến nhà đã ngã xuống ghế sô pha.

Không cởi quần áo, lẳng lặng nhìn trần nhà.

Trong phòng hơi tối, dù bật đèn cũng chỉ là ánh sáng mờ nhạt, chẳng thể gọi là sáng sủa.

Khu này đã cũ.

Lúc còn học đại học Lâm Hải, cô sống trong ký túc nhưng không hợp với bạn cùng phòng.

Đám nữ sinh ấy không thích gương mặt quá xinh đẹp của cô, mà Hứa Già Dục lại lười chịu đựng những trò tâm cơ lặt vặt ấy, cuối cùng dứt khoát dọn ra ngoài sống riêng.

Vậy mà ở suốt mấy năm.

Trong trí nhớ, sau này khi còn là người tình của Giang Bạc Tuyết, anh cũng từng đến đây vài lần, chỉ là anh xưa nay chẳng nói chuyện tử tế với cô.

Bọn họ từng ở sô pha, anh còn cười nhạo phòng cô cũ kỹ, tường tróc sơn, đến cả sô pha cũng thủng một lỗ, lộ ra cả lõi gỗ bên trong.

Lúc ấy Hứa Già Dục cũng không khách sáo: “Không chịu được thì cút.”

Giang Bạc Tuyết bị câu đó chọc giận, kết quả là kéo cô trở lại, từng chút từng chút một càng mạnh mẽ chà đạp cô.

Hứa Già Dục thật sự không chịu nổi sức lực cùng cỡ đó của anh, cuối cùng chỉ đành mím môi, không nói tiếng nào, hung hăng trừng anh, lòng bàn tay đẫm mồ hôi.

Giang Bạc Tuyết cúi đầu, cười lạnh: “Vừa nãy không phải mắng rất giỏi sao?”

Nghĩ đến đây, Hứa Già Dục che mắt.

Có những ký ức khắc vào tận xương, không dễ xóa bỏ. Cô bi ai nghĩ, mình đã đi ba năm, tưởng rằng sẽ không còn nhớ tới những chuyện ấy nữa.

Nhưng khi trở lại nơi này, nơi từng là ổ kỷ niệm của hai người, cô phát hiện, bản thân vẫn quen thói nhớ đến Giang Bạc Tuyết.

Nhớ những lời anh từng nói, những việc từng làm, đôi khi vì cảm động mà mặt mày ửng đỏ.

Trong phòng yên ắng, Hứa Già Dục muốn hút thuốc, nằm trên ghế sô pha hồi lâu, rồi xuống đất, lục lọi túi quần áo tìm một hồi, mới phát hiện không còn điếu nào.

Cô không nhịn được mắng một tiếng.

Bỏ quần áo xuống, ngồi xổm trước bàn trà mở ngăn kéo lục tung lên.

Sau cùng lục soát khắp nơi trong nhà cũng chẳng ra, Hứa Già Dục mới chịu dừng tay.

Cô nhìn ra bóng đêm ngoài cửa sổ, không biết từ lúc nào tuyết đã rơi dày đặc, tung bay khắp trời.

Cô không cam lòng ra ngoài trong cái lạnh thế này, chỉ đành lầm bầm một câu: “Thôi vậy.”

Hứa Già Dục cởi đồ, cầm áo ngủ đi tắm.

Lúc trở lại giường, Tần Dương đã gửi mấy tin nhắn WeChat, xác nhận thời gian nhập tổ, là cuối tuần này, địa điểm ở Nam Thủy Loan.

Hứa Già Dục lặng lẽ ghi nhớ địa chỉ, cũng không xa Lâm Hải lắm.

Chỗ đó mấy năm gần đây phát triển nhanh, vốn là khu danh lam thắng cảnh, sau này dần dần hình thành một khu căn cứ điện ảnh.

Tuy chưa hẳn hoàn chỉnh, nhưng thắng ở phong cảnh tự nhiên đẹp, có không ít đoàn phim thích quay cảnh thật đến đó chọn bối cảnh.

Mạnh Tĩnh Nam cũng gửi cho cô một tin WeChat, chỉ hai chữ: 【 Tới rồi. 】

Hứa Già Dục vừa định trả lời.

Điện thoại đột nhiên vang lên một tiếng, có một tin nhắn nhảy ra.

Hứa Già Dục cúi mắt nhìn.

Là một dãy số chưa lưu tên, nhưng lại quen thuộc đến mức khiến cô muốn quên cũng không được.

Dãy số kia chỉ gửi đúng một câu:

【 Nhớ kỹ số của tôi. 】

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play