Người đàn ông trông mệt mỏi, giữa hai mày phủ đầy vẻ u sầu, có lẽ không còn sức để lặp lại lần thứ hai. Hứa Già Dục không từ chối nữa, khẽ mím môi, vén chăn lên, cùng anh nằm lên giường.
Chăn đệm vẫn còn sót lại hơi ấm của anh. Giang Bạc Tuyết hơi nghiêng người, ôm lấy cô.
Hứa Già Dục định nhắc anh trên người có vết thương: “Anh như vậy sẽ đè lên vết thương.”
Anh lại thờ ơ, gối đầu lên gáy cô, như thể đã mệt đến kiệt sức, không còn hơi sức làm gì nữa. Anh chẳng buồn để ý đến thương thế của mình, cũng không còn tâm trí để tranh cãi với cô.
Giang Bạc Tuyết nhắm mắt lại: “Hai tiếng sau gọi tôi dậy.”
Chỉ ngủ chừng ấy thời gian, đến người bình thường cũng khó chịu nổi. Hứa Già Dục vì anh mà sốt ruột: “Thân thể anh chịu được không?”
“Chịu được.” Giang Bạc Tuyết giọng trầm thấp, nhắm mắt khẽ nhíu mày, sắc mặt tái nhợt, lúc này vì đau đớn mà càng hiện rõ vẻ khổ sở, “Nếu tôi không tỉnh, em phải đánh thức tôi.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT