Trong ấn tượng của cô, vẻ mặt ôn hoà như vậy của anh, đếm trên đầu ngón tay cũng hết. Ở bên nhau ba năm, chỉ có hai năm đầu là còn xem như yên ổn.
Giang Bạc Tuyết đối với tình nhân không tính là nghiêm khắc, chỉ là thường xuyên mặt lạnh. Anh đem những thứ như quần áo đắt tiền, túi xách, trang sức đưa tới, nhưng bản thân lại không chịu dừng lại một chút, yên ổn nói chuyện cùng Hứa Già Dục.
Mỗi lần Hứa Già Dục về đến nhà, đều theo thói quen gọi một tiếng trong phòng: “Tôi về rồi.” Nhưng anh luôn làm như không nghe thấy.
Dù phần lớn thời gian anh đều có ở nhà, có khi chỉ ở trong thư phòng làm việc, thế mà rất hiếm khi đáp lại cô.
Cũng không rõ trong lòng anh nghĩ gì, có lẽ lúc đó, Giang Bạc Tuyết đã sớm quen như thế.
Quen với việc Hứa Già Dục sẽ đáp lời anh, quen với việc cô sẽ không thật sự nổi giận, nhiều lắm cũng chỉ là ném ném đồ đạc.
Cũng quen với việc cho dù anh buông tay bao nhiêu lần, nhìn cô bước một đoạn đường dài, đi xa đến thế —— Hứa Già Dục cuối cùng vẫn sẽ quay về.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play