Trời đất yên tĩnh, phảng phất chỉ còn lại tiếng mưa rơi róc rách.
Giang Bạc Tuyết rũ mắt, đôi mắt đen nhánh kia cuộn đầy cảm xúc, u tối khó dò.
Hứa Già Dục lặng lẽ nhìn lại.
Lông mi anh rất dài, che đi tâm tình, cũng che khuất đi một nửa vẻ lạnh nhạt thường ngày. Khiến đầu óc Hứa Già Dục trong khoảnh khắc có chút choáng váng.
Căn bản không phân rõ, lời anh nói là thật, hay là đang nói dối.
Nói cho cùng, người như Giang Bạc Tuyết, nếu nói anh sẽ hạ mình ban phát ân huệ, hiển nhiên không dễ gì. Muốn anh nói dối cô, anh cũng căn bản khinh thường.
Bởi vì không cần thiết — nếu anh muốn, anh có cả vạn cách nhanh hơn để đạt được tất cả những gì anh muốn. Thương nhân chính là loại người đáng sợ như vậy.
Hứa Già Dục thu lại nụ cười, đôi mắt đào hoa vẫn ánh lên vẻ mê ly, nhưng không còn sự ngả ngớn trêu đùa thường ngày, có chút do dự: “Anh điên rồi sao?”
Giang Bạc Tuyết giọng nhạt: “Em muốn nghĩ vậy cũng được.”

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play