Văn Án:
Lạc Hy – cô gái mang vẻ đẹp lai đầy mê hoặc, ánh mắt xanh như mặt hồ mùa đông, sâu thẳm và khó đoán. Sinh ra trong gia đình hào môn, nhưng chưa từng sống dưới cái bóng ấy. Cô độc lập, kiêu ngạo, lạnh lùng bước đi trên con đường do chính mình chọn. Bề ngoài mạnh mẽ là thế, nhưng ẩn sau lại là một trái tim từng tổn thương, sợ bị ràng buộc, sợ cả việc mở lòng.
Ngay từ khi còn chưa kịp cất tiếng khóc đầu tiên, số phận cô đã bị sắp đặt.
Một miếng ngọc bội – tín vật của một cuộc hôn ước thế gia – lặng lẽ trói buộc tương lai cô với một người xa lạ. Một cuộc đời tưởng chừng được vẽ sẵn.
Phó Cảnh – người thừa kế lạnh lùng của tập đoàn đứng đầu Thượng Hải. Đẹp trai, trầm ổn, cứng rắn và vô cùng nguy hiểm. Trong thương trường, anh là kẻ khiến người khác phải dè chừng – một khi đã ra tay, không ai có cơ hội lùi bước.
Và chính anh, khi biết đến cuộc hôn nhân được sắp đặt từ nhỏ, chỉ thản nhiên buông một câu:
“Tôi không tin vào hôn nhân không tình cảm.”
Nhưng số phận, luôn thích đùa cợt những kẻ kiêu ngạo.
Một vụ tai nạn bất ngờ đưa họ đến gần nhau. Anh là người cứu cô – cũng là người không hề biết, cô chính là “cô dâu định sẵn” mà anh vẫn luôn tìm cách né tránh.
Không ai nói ra, nhưng ngay khoảnh khắc ấy, cả hai đều biết – điều gì đó đã lặng lẽ đổi thay.
Anh – người từng cho rằng bản thân miễn nhiễm với mọi ràng buộc, lại không thể dời mắt khỏi cô.
Cô – người tưởng trái tim mình đã sớm nguội lạnh, lại chậm rãi rung động trước sự dịu dàng bất ngờ nơi anh.
Phía sau vẻ ngoài lạnh lùng, anh âm thầm bao dung từng chút một.
Phía sau ánh mắt kiêu ngạo của cô, là những rung động lặng lẽ đang lớn dần.
Cô rơi nước mắt – anh đau lòng hơn cả.
Cô quay lưng – anh không ngại bước tới trước.
Cô im lặng – anh chọn ở lại bên cạnh, không nói gì… chỉ im lặng cùng cô.
Giữa những thương tổn và trói buộc vô hình, họ dần bước vào đời nhau… không hẳn bằng lời nói, mà bằng cả trái tim.
“Anh từng nghĩ mình sẽ không yêu ai trong một cuộc hôn nhân định sẵn. Nhưng nếu là em… thì dù bị trói cả đời, anh cũng cam tâm tình nguyện.”