Sau khi trấn an mọi người, Lạc Hy vẫn tiếp tục đi làm như thường lệ. Điểm khác biệt duy nhất là từ ngày đó, anh hai cô Lạc Trình, kiên quyết đề nghị đưa cô đi làm. Dù cô đã nhiều lần từ chối, nhưng dường như mọi lời phản kháng đều không có tác dụng. Thế là ngày nào Lạc Trình cũng đưa đón cô đến công ty.

Lạc Trình luôn tới sớm hơn giờ tan làm của cô khoảng mười phút, anh thà chờ đợi còn hơn phải nghe tin không hay về em gái mình. Với anh, chỉ cần một sơ suất nhỏ cũng có thể dẫn đến hậu quả khó lường.

Nhìn ra ngoài cửa sổ, Lạc Hy bất giác thở dài. 

Hôm qua, cô biết mình đã làm cả nhà sợ một phen rồi, ngày nào anh cũng đón cô tan làm, nhưng hôm nay có lẽ anh bận công tác nên không thể tới. Trước khi rời đi, anh dặn cô bật định vị và chú ý an toàn.

Hôm nay là ngày nghỉ, Lạc Hy muốn dành thời gian để thư giãn. Cô nhờ tài xế đưa mình đến trung tâm mua sắm, mong có thể tận hưởng một ngày thoải mái nhất.

Nếu không phải hôm nay Mạch Yên phải về Hàng Châu thì cô đã kéo đi cùng rồi, cô nàng này không muốn phiền gia đình cô nên đã thuê một căn hộ nhỏ đủ một người sống, hôm qua đã chuyển đồ ra ngoài ở rồi không biết sống ổn không đây.

 

Cô đi dạo xung quanh mua những đồ dùng cần thiết vừa vào khu bán mỹ phẩm sau lưng chợt nghe tiếng một người đàn ông kêu cô, Lạc Hy quay đầu nhìn thì bóng dáng cao lớn người nọ đã đứng trước mặt sừng sững như một ngọn núi có thể che chở cho bất kì ai: “Lạc tiểu thư lại gặp nhau rồi.”

"A! anh cũng đến để mua sắm sao." Phó Cảnh cúi xuống, mặc dù Lạc Hy cao tới 1m75, nhưng trước vóc dáng nổi bật của anh, dù mang giày cao gót nhưng vẫn thấp hơn anh. Trong lòng anh tràn ngập niềm vui, không ngờ lại có thể gặp cô ở nơi này.

“Không có tôi tới đây để bàn một vụ làm ăn không ngờ lại gặp cô ở nơi này, xin chào tôi tên Phó Cảnh.”

Phó Cảnh cái tên nghe rất quen nhưng Lạc Hy không nhớ đã nghe qua ở đây rồi, khi cô suy nghĩ thì trong tiềm thức nhíu chặt mày đôi môi mím lại.

Phó Cảnh nhìn biểu cảm nhăn nhó của cô khiến anh khó chịu trong lòng chẳng lẽ gặp anh cô khó chịu đến mức cau mày hay sao.

Lạc Hy khẽ nhíu mày như vừa nhớ ra điều gì đó, cô cất giọng đều đều nhưng ánh mắt không giấu được vẻ tò mò: “Tôi đã nghe đến tên anh, trong giới thượng lưu, người ta vẫn đồn đại rằng anh là một nhân vật bí ẩn, ít xuất hiện nhưng lại đầy thủ đoạn và vô tình.”

 

Vừa dứt lời, trợ lý đứng cạnh Phó Cảnh khẽ run lên, trên trán túa mồ hôi. Anh không thể kìm nén cảm giác căng thẳng, thầm nghĩ: Tiểu thư, cô có biết mình đang nói gì không?

Lạc Hy chợt nhận ra mình lỡ lời, theo phản xạ đưa tay lên che miệng, đôi mắt liếc nhanh về phía người đàn ông trước mặt, cố đoán xem phản ứng của anh. Nhưng khuôn mặt anh vẫn không chút biểu cảm.

Để phá tan không khí ngượng ngùng, cô vội bổ sung: “Nhưng mà... tôi thấy đó chỉ là lời nói từ một phía. Dù sao, hai hôm trước anh cũng đã cứu tôi. Ừm... tôi nghĩ anh không giống như những gì người ta đồn đại.”

Bầu không khí giữa họ trở nên căng thẳng cho đến khi Phó Cảnh bất ngờ cất giọng trầm thấp, bình thản nhưng đầy uy lực: “Trên thương trường, ai cũng phải tàn nhẫn. Hiền lành không tồn tại trong kinh doanh.”

Lạc Hy khẽ gật đầu, nở một nụ cười nhẹ để xua tan sự nghiêm nghị: “Tôi tên là Lạc Hy. Anh có thể gọi tôi là Hy Hy nếu muốn.”

Chợt nhận ra mình vừa buột miệng nói điều không nên, cô vội sửa lại: “À, không… ý tôi là chỉ có người thân thiết mới được gọi tôi như vậy. Nhưng không hiểu sao tôi lại nói anh có thể gọi thể…”

Cảm thấy thời gian không còn nhiều, cô nhìn đồng hồ hiển thị giữa đại sảnh và lịch sự nói: “Xin lỗi, tôi có việc phải đi. Nếu có dịp gặp lại, tôi nhất định sẽ mời anh một bữa để trả ân tình. Tạm biệt.”

Dứt lời, cô lấy điện thoại gọi tài xế. Vừa bước chân ra khỏi cánh cửa lớn, một giọng nói trầm ấm vang lên phía sau: “Chờ đã!”

Bước chân Lạc Hy dừng lại ngoảnh đầu nhìn lại người kia đang đi về phía cô: “Còn có việc gì sao.”

“Nếu cô không thấy phiền tôi có thể chở cô đi hôm nay tôi cũng không bận việc gì.”

 

"Không… không cần đâu." Lạc Hy vội từ chối, nhưng sau một lúc suy nghĩ, cô khẽ cắn môi rồi nói: “Thôi được… Nhưng như vậy có làm trễ công việc của anh không?”

"Không phiền," anh đáp ngay giọng điềm tĩnh nhưng ánh mắt ánh lên một chút vui vẻ, trong lòng Phó Cảnh dấy lên một cảm giác kỳ lạ khó tả. Lúc mở lời đưa cô đi, anh đã lo cô sẽ từ chối, không ngờ cô đồng ý. Điều đó khiến anh cảm thấy nhẹ nhõm đến bất ngờ.

Trợ lý phía sau, đã quen với những hành động bất ngờ của cấp trên, lặng lẽ sắp xếp xe từ lúc anh vừa mở lời với cô. Khi cả hai bước ra ngoài, chiếc xe sang trọng đã đợi sẵn.

Phó Cảnh nhanh nhẹn đi tới, mở cửa xe cho cô. Lạc Hy do dự vài giây, ánh mắt khẽ liếc nhìn anh, rồi cũng bước vào. Sau khi cả hai thắt dây an toàn, anh bật điều hòa, tinh tế điều chỉnh nhiệt độ cho vừa phải trước khi quay sang hỏi cô: “Cô muốn đi đâu?”

Vì lần đầu cô đi xe người khác chở nên không được thoải mái khi nghe anh hỏi tâm lí cô lập tức trở nên căng thẳng: "Anh chở tôi đến công ty nơi mà anh cứu tôi đi." nghe được điểm đến anh bắt đầu khởi động máy chiếc xe từ từ lăn bánh. 

Suốt đoạn đường đi không ai nói chuyện với nhau làm thời gian như ngưng động đến nơi cô bước ra ngoài thở hắt ra một hơi quá căng thẳng: “Cảm ơn anh đã đưa tôi đi.”

“Không cần phải khách sáo.”

Cô xoay người bước vào công ty nhưng cô đâu ngờ anh ta cũng đi theo bước chân cô đi nhanh hơn bước vào đại sảnh đồng nghiệp thấy anh liền cúi người gọi một tiếng “Phó tổng.”

 

Cô sửng sờ không tin vào tai mình mở to mắt nhìn người được gọi là Phó tổng kia giọng nói lắp bắp nói ra thắc mắc của bản thân: “Anh…anh là Phó tổng của công ty này?!”

Cô cúi người chào rồi vội vàng xoay lưng bỏ chạy, để lại anh đứng yên giữa sảnh.

Phó Cảnh nhìn theo bóng dáng nhỏ nhắn đang luống cuống rời đi, bất giác bật cười. Cô gái này, từ biểu cảm đến hành động, đều toát lên vẻ đáng yêu đến kì lạ.

Chợt nhận thức được điều gì đó đặt tay mình lên ngực mỗi lần nghĩ đến cô được gặp cô là trái tim của anh lại đập nhanh Phó Cảnh không biết cảm giác này là gì, bây giờ anh chỉ muốn tìm hiểu thêm về cô gái nhỏ này nhiều hơn.

Đi đến phòng làm việc của mình và gọi trưởng phòng vào, năm phút sau tiếng gõ cửa vang lên Phó Cảnh cho gọi người vào dặn dò thật kĩ luôn nhắc đi nhắc lại không được làm khó cô và làm theo những ý muốn của Lạc Hy trong vòng ba tháng.

Trưởng phòng nghe xong đứng hình sốc toàn tập nhìn anh sếp cô nổi tiếng không gần phụ nữ nay lại đánh chủ ý lên một người phụ nữ mà người đó lại là thực tập sinh mới đến, cô gật đầu nghe theo sắp xếp bước ra khỏi phòng và chạy đến bàn làm việc của Lạc Hy, cô nói nhỏ chỉ đủ hai người nghe: “Lạc Hy cô quen biết sếp Phó sao?”

 

Nghe trưởng phòng nói vậy cô liền lắc đầu: “Trưởng phòng Lý sao lại hỏi em câu này.”

“Tại chị nghe thấy lời bàn tán nói em quen biết Phó tổng.”

Lạc Hy kể lại toàn bộ sự việc, thừa nhận đến hôm nay cô mới biết Phó Cảnh là ông chủ của công ty này, cô cũng chia sẻ với trưởng phòng Lý về vụ tai nạn mấy ngày trước. Lý Lệ đã nghe tin về vụ va chạm trước cửa công ty, nơi người điều khiển xe mô tô và một cô gái khác phải nhập viện.

May mắn thay, trong số hai cô gái gặp nạn, một người được cứu thoát khỏi tử thần trong gang tấc, nhưng cô gái còn lại lại không được may mắn như thế. Nghe nói cô ấy được đưa vào phòng cấp cứu trong tình trạng nguy kịch, với chấn thương nặng ở vùng đầu gây tổn thương não.

Dù các bác sĩ đã tận tình cứu chữa, nhưng phép màu đã không xảy ra khiến người đọc thấy xót xa.

Trên weibo có một người đăng bài viết về sự việc lúc đó, nghe đâu cô ấy là người khiếm thính, cộng với việc đang quay lưng về phía sau. Không thể nghe được âm thanh xe mô tô đang lao tới thành ra đã xảy ra sự việc thương tâm này.

 

“Một trong hai cô gái đó người được cứu thoát trong gang tấc chính là em và người cứu em là Phó tổng.”

“Cái gì người cứu em là Phó tổng!”

Đột nhiên, cô hét lớn khiến mọi sự chú ý đổ dồn về phía mình. Mọi người lập tức tiến lại hỏi han, khi anh bước xuống, nhìn thấy cô gái nhỏ bị vây quanh với gương mặt khó xử. Anh liền khó chịu lên tiếng: "Đang trong giờ làm việc, ai cho các người tụ tập? Ít việc quá à? Nếu ai rảnh rỗi thì nói, tôi sẽ tăng thêm công việc để tăng ca." 

Không khí lập tức căng thẳng, mọi người tản ra, ai về chỗ nấy. Không ai dám ngẩng đầu lên nhìn vị Phó tổng nghiêm nghị.

Anh liếc nhìn cô, thấy cô không để ý đến mình, trong lòng càng thêm khó chịu. Anh xoay người rời đi.

Từ lúc anh lên tiếng cô đã để ý nhưng không dám nhìn thẳng vào mắt anh, cô hối hận vì ngày nghỉ phép lại mò đến đây. Nếu lúc đó nói nhờ anh chở về nhà, chắc đã không lâm vào cảnh khó xử này.

********

Phía bên bệnh viện lúc này một người đàn ông băng bó tay và đầu đang ầm ĩ khắp căn phòng khiến bác sĩ và y tá ở đây cảm thấy phiền toái.

"Cũng tại cô ta nếu không tôi đâu có thành ra như thế này thật xui xẻo." nói rồi anh cầm lấy bình hoa quăng vào cánh cửa.

Một người phụ nữ bước vào phòng nghe tiếng la ầm ĩ cùng tiếng vỡ của thủy tinh nhăn nhó nói: “Con lại phát điên cái gì vậy đã thành ra thế này rồi còn làm làm loạn hết cả lên.”

Bà bất lực với con trai, đứa nhỏ này được nuông chiều từ nhỏ học thói hư tật xấu bên ngoài ăn chơi - cờ bạc - đua xe, Vì công việc, bà đã bỏ bê con cái, không dạy dỗ làm thằng bé bị ảnh hưởng bởi người ba và bạn bè.

Trước khi đến đây, bà đã làm một bản chuyển nhượng tài sản căn nhà mới mua cho nó, như một cách để bù đắp cho những thiếu sót của mình. Bà từng nghĩ rằng có thể thu xếp công việc ổn thỏa để ở nhà dạy dỗ lại, nhưng có lẽ tất cả đã quá muộn.

“Mụ già bà im miệng lại nếu không phải do con khốn kia thì tôi có nằm trong bệnh viện này không.”

 

“Con còn mặt mũi mà nói sao?! Nếu cô gái kia không tránh kịp, giờ đã là hai mạng người! Cô ấy chết trên bàn phẫu thuật, con có hiểu không?! Ba con phải cúi đầu đến nhà họ, cầu xin, hứa đền bù và đưa cả một số tiền lớn để dàn xếp, nếu không con đã ngồi tù rồi!”

Bà nhìn con mình, đôi mắt đầy lửa giận: “Đến nước này mẹ không còn gì để nói nữa! Tài sản mẹ chuyển hết cho con, rồi mẹ sẽ ra nước ngoài, cắt đứt mọi liên quan. Từ giờ, con tự mà gánh lấy hậu quả! Mẹ nói cho con biết, trên đời này không phải ai con cũng có thể đụng vào. Nếu con gặp phải người không thể chạm tới, đến cả mạng cũng không giữ nổi đâu!”

Chàng trai giận dữ hét lớn lấy trái táo chọi thẳng vào đầu bà: “Tôi không cần bà quan tâm tôi phải khiến con nhỏ đó quỳ trước chân tôi cầu xin tôi, tôi sẽ khiến con nhỏ đó sống không yên ở Thượng Hải này.”

Bà xoay người rời đi, bước chân dứt khoát, không hề ngoảnh lại dù chỉ một lần. Ánh mắt bà hướng về phía trước, như muốn cắt đứt hoàn toàn mọi sự ràng buộc.

Cánh cửa khép lại sau lưng bà, tựa như một dấu chấm hết lạnh lùng và tàn nhẫn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play