Một tuần sau, Lạc Duy vừa trở về liền chạy lên phòng kiểm tra Lạc Hy. Anh không khỏi tự trách:
"Đáng lẽ anh nên khuyên ba mẹ đừng cho em theo ngành chính trị. Em chỉ cần ở nhà mua sắm, ăn chơi, làm một đại tiểu thư như bao cô gái khác. Cả nhà chúng ta kiếm tiền chỉ để em tiêu xài thôi, vậy mà một tháng em còn tiêu chưa đến 100.000 vạn tệ.”
Lạc Duy nói, vẻ mặt đầy bất mãn: "Em tiêu tiền như vậy, còn không bằng một cái hợp đồng sáu ngày trước anh kí." anh dùng ngón tay chọc vào trán cô.
Lạc Hy tức giận trừng mắt nhìn anh, đứng dậy đi ra ngoài, bỏ lại Lạc Duy ngơ ngác với ngón tay còn lơ lửng trong không trung, anh lẩm bẩm: “Mình nói gì sai sao?”
Dưới lầu, Lạc Trình đang pha sữa cho cô, thấy Lạc Hy đi xuống với vẻ mặt đùng đùng tức giận, anh lặng lẽ không hỏi chuyện gì đã xảy ra. Anh quá hiểu tính cô em này, một khi đã bực bội thì ai hỏi cũng chỉ nhận được cái lơ đi, thậm chí còn có nguy cơ bị giận lây. Vì vậy, anh chọn cách yên lặng đứng bên, chờ cơn bão qua đi.
Anh tắt bếp, đặt ly sữa lên bàn, rồi rót cho mình một tách cà phê. Ngồi xuống ghế, anh nhấp một ngụm, ánh mắt hướng lên cầu thang.
Thấy Lạc Duy bước xuống, anh đặt tách cà phê xuống, bình thản hỏi: "Em lại nói gì ngu ngốc khiến con bé tức giận nữa vậy." Lạc Duy gãi đầu, kể ra những gì đã nói Lạc Trình không tức giận. Vì anh cũng có suy nghĩ giống với Lạc Duy.
“Thật ra anh cũng nghĩ giống em, chỉ muốn con bé ở nhà, làm một cô công chúa nhỏ được cưng chiều. Nhưng Hy Hy đã lớn, cũng có suy nghĩ và lựa chọn của mình, cứ để con bé làm điều muốn làm.”
Sau khi đi dạo làm dịu cơn tức giận, tâm trí cô đã bình tĩnh lại. Vào nhà, cô thấy anh ba ngồi trên sofa, còn anh hai đang ở bếp. Bước tới ngồi xuống, cô cúi đầu nói nhỏ: “Em xin lỗi anh ba, xin lỗi anh hai.”
Lạc Trình từ bếp đi ra, cầm cốc sữa đặt trước mặt cô: “Em không cần xin lỗi, là do bọn anh lo lắng cho em quá thôi.”
Anh tiếp lời, giọng trầm ấm:
“Uống đi, sữa còn nóng rồi lên phòng nghỉ ngơi sớm. Em chỉ cần nhớ cả nhà luôn là chỗ dựa, là gia đình của em. Bọn anh sẽ luôn ở đây hậu thuẫn em trên con đường phát triển sau này.”
Nghe đến đây, sóng mũi cô cay cay. Không muốn rơi nước mắt trước mặt hai anh, cô cầm ly sữa uống một hơi rồi chạy lên phòng. Đôi mắt đỏ hoe của cô không qua được mắt họ, nhưng cả hai đều giả vờ như không thấy.
___________
Sau hơn nửa tháng làm việc, Lạc Hy dần quen với môi trường mới. Các đồng nghiệp, sau khi quan sát cách cô cư xử, đều ngầm hiểu cô không phải người xuất thân bình thường. Một số người nhận ra Lạc Hy là con gái nhà Lạc Gia – gia tộc có tiếng trong giới thượng lưu. Dù vậy, mọi người vẫn hòa đồng, không ai xa lánh cô.
"Hy Hy, hôm nay công ty tổ chức liên hoan cuối tháng, đi cùng nhé?" Doãn Ca cười hỏi.
"Liên hoan à?" Lạc Hy ngẫm nghĩ rồi khẽ gật đầu.
“Lạc Hy, hay em mời Phó tổng đi cùng luôn đi?”
"Em? Tại sao lại là em chứ?" Cô bất giác kêu lên, mặt thoáng chút hoang mang.
"Bọn chị không dám đâu. Sếp nghiêm lắm, ai mà dám đến gần!" Trưởng phòng Lý rùng mình khi nhắc đến anh.
"Thôi được, em đi. Nhưng lần sau thì không nhé!" Lạc Hy miễn cưỡng đồng ý, bước đến trước cửa phòng anh.
Cốc, cốc…
"Vào đi." Giọng nói trầm, lạnh lùng vọng ra.
Cô đẩy cửa bước vào, cố giữ bình tĩnh: “Phó tổng, hôm nay công ty có liên hoan. Mọi người muốn mời anh tham gia cùng… Anh có…”
"Mấy giờ?" Anh ngẩng đầu, cắt ngang lời cô.
“18:30.”
"Được, tôi sẽ đi. Cô ra ngoài chờ." anh nói ngắn gọn, rồi cúi xuống tiếp tục công việc.
Rời khỏi phòng, Lạc Hy thở phào nhẹ nhõm. Cô gọi điện về nhà, báo với anh trai rằng tối nay sẽ ăn cùng đồng nghiệp, dặn anh không cần đợi mình về.
Đúng 18:30, cả nhóm quyết định đi ăn lẩu theo gợi ý của Lý Lệ. Đến nơi họ chọn bàn, gọi món và rôm rả trò chuyện trong lúc chờ đợi. Chỉ khoảng 15 phút sau, các món ăn được mang ra. Thức ăn được bày trí đẹp mắt, khiến ai nấy đều hào hứng, nhanh tay gắp đồ nhúng vào nồi lẩu.
Vừa thưởng thức được vài miếng, họ chợt nhớ đến Phó tổng và Lạc Hy, không biết hai người có quen ăn đồ bên ngoài hay không. Mọi ánh mắt vô thức đổ dồn về phía họ, rồi bất giác thở phào khi thấy cả hai vẫn thoải mái dùng bữa, người thì gắp rau, người thì nhúng thịt.
Ai nấy đều cảm thấy bất ngờ và có chút kính trọng. Trước đây, họ từng nghĩ những người xuất thân từ gia đình quyền quý sẽ khó tính, kiêu ngạo hoặc kén chọn trong ăn uống. Nhưng giờ đây, tận mắt thấy Phó tổng và Lạc Hy vui vẻ dùng bữa, không chút chê bai, mọi người càng thêm quý mến.
Sau bữa ăn, Lạc Hy đứng dậy đề nghị thanh toán, xem như lời cảm ơn vì sự giúp đỡ của mọi người trong suốt thời gian qua. Tuy nhiên, khi đến quầy, cô được nhân viên thông báo rằng bàn của họ đã được thanh toán. Cô thoáng dừng lại, hỏi ai là người trả tiền, nhưng nhân viên chỉ đáp rằng đó là một người đàn ông ngồi cùng bàn. Lạc Hy khẽ mỉm cười.
Khi cả nhóm chuẩn bị rời khỏi nhà hàng, ai cũng tạm biệt để về nhà, nhưng có người đề nghị đi tăng hai. Lạc Hy khéo léo từ chối vì ngày mai cô còn phải đến trường để hoàn thiện bản báo cáo thuyết trình.
"Lạc Hy, đi với bọn mình đi mà, không có cậu sẽ buồn lắm," một đồng nghiệp cùng tổ lên tiếng, giọng đầy tiếc nuối. Người này là bạn đồng nghiệp thân thiết của Lạc Hy, khác với Mạch Yên, cô chỉ xem cô gái này là bạn làm việc gần gũi vì đã giúp đỡ cô rất nhiều trong công việc.
"Cậu thông cảm nhé, để dịp nào mình sẽ bù đắp," Lạc Hy mỉm cười, nhẹ nhàng từ chối.
"Được rồi, vậy cậu về cẩn thận nha," đồng nghiệp đáp lại, không quên dặn dò trước khi chào tạm biệt.
"Trời tối rồi, tôi đưa cô về." lòng đã chuẩn bị sẵn tinh thần cho một lời từ chối, nhưng bất ngờ cô nói một tiếng "Được." Câu trả lời ngắn gọn ấy khiến tim anh khẽ rung lên, niềm vui bất ngờ lan tỏa trong lòng. Dù vậy gương mặt anh vẫn giữ vẻ bình thản, lạnh lùng như chưa từng có gì thay đổi.
Chiếc xe lướt qua từng con đường, ánh đèn đường phản chiếu trên cửa kính. Đi được một đoạn, Lạc Hy đột nhiên nhớ ra mình quên lấy tập tài liệu ở công ty, liền ngập ngừng nhờ anh chở qua đó.
Anh gật đầu không nói, chỉ âm thầm chuyển hướng tay lái.
Gần đến nơi, Phó Cảnh nhanh chóng nhận thấy một nhóm du côn đứng nghênh ngang trước cổng trường. Bản năng mách bảo điều gì đó không ổn, anh lập tức tập trung cao độ. Tay siết chặt vô lăng, anh giảm tốc độ để quan sát tình hình kỹ hơn.
Lạc Hy cũng nhìn thấy nhóm người lạ mặt ấy. Không cần lời nào từ anh, cô tự giác thẳng lưng, ánh mắt lướt qua họ đầy thận trọng. Tay cô siết chặt túi xách, cảm giác bất an len lỏi trong tâm trí.
Sự căng thẳng trong xe như một làn sóng ngầm lan tỏa, khiến cả hai đồng thời nâng cao cảnh giác, chuẩn bị đối phó với bất cứ điều gì sắp xảy ra.
Vừa bước xuống xe, một gã đàn ông xăm trổ từ nhóm đứng trước cổng tiến tới. Hắn nhìn cô, nụ cười méo mó, ánh mắt đầy dữ tợn. Hắn chỉ thẳng vào cô, gằn giọng:
“Con ranh! Mày biết tao đứng chờ mày ở đây bao lâu không?”
Lạc Hy nhìn hắn không chút sợ hãi, chỉ khẽ nhíu mày hỏi: “Anh là ai?”
Hắn trợn mắt, giọng bực bội như thể cô vừa hỏi điều ngu ngốc nhất thế gian: “Mày quên tao rồi à? Thế vụ tai nạn mô tô gần nửa tháng trước, nhớ ra chưa?”
Câu hỏi khiến Lạc Hy nhớ lại. Cô nhếch môi, ánh mắt lạnh nhạt nhìn hắn: “À, hóa ra là anh. Tôi cứ nghĩ sẽ gặp anh sớm hơn. Không ngờ đến giờ này anh mới mò tới.”
Lời nói đầy thản nhiên của cô làm đám du côn phía sau sửng sốt, ánh mắt chúng thay đổi, nhìn cô như thể không tin nổi.
Phó Cảnh đứng cạnh cô, nhíu mày, giọng trầm xuống: “Sao cô biết chúng sẽ quay lại tìm cô?”
Lạc Hy cười nhạt, ánh mắt nhìn thẳng vào gã trước mặt:
“Loại người như hắn, chạy xe bạt mạng rồi gặp tai nạn, vừa bị phạt tiền vừa phải nằm viện, tức giận là chuyện dễ hiểu. Tìm người đầu tiên xuất hiện khi hắn ngã để trút giận cũng là điều hiển nhiên.”
Không khí căng như dây đàn. Gã xăm trổ nhếch mép cười gằn, vỗ tay mấy tiếng rồi hét lớn: “Tao thích đứa thông minh như mày! Nhưng tiếc là... chúng mày, xử nó cho tao!”
Ngay lập tức, cả nhóm xông lên. Phó Cảnh chẳng nói chẳng rằng, đứng chắn trước mặt Lạc Hy.
Anh di chuyển nhanh như chớp, đánh gục từng tên một. Tiếng hét, tiếng đấm đá vang lên không ngừng. Đang lúc tưởng mọi chuyện trong tầm kiểm soát, một tên phía sau vung gậy đánh golf nhắm thẳng đầu anh.
Lạc Hy phát hiện kịp thời, lao tới đá mạnh vào tay gã kia, khiến cây gậy văng xa. Tên đó lùi lại vài bước, ôm cánh tay đau điếng, thét lên: “Con khốn, mày dám!”
Cả nhóm du côn thấy vậy lập tức đổ dồn về phía cô. Lạc Hy xoay người né một cú đấm, đồng thời nhanh chân đạp mạnh vào chân một tên khác.
Sau hơn mười phút hỗn chiến, mặt đất giờ đây đầy rẫy những thân người nằm la liệt. Kẻ ôm đầu, người ôm bụng, tiếng rên rỉ thảm thiết vang lên khắp nơi. Phó Cảnh nhìn quanh, nét mặt lạnh băng, ánh mắt sắc như dao. Lạc Hy đứng bên cạnh, gương mặt không chút hoảng sợ, chỉ nhàn nhạt nhìn cảnh tượng trước mắt.
Phía trong công ty, ánh sáng từ một căn phòng duy nhất chiếu xuống, hắt lên bóng dáng hai người. Trong không gian chỉ còn vang vọng mùi thuốc khử trùng và những lời đối thoại nhỏ giọng.
"A! Đau… đau! Nhẹ thôi! Anh có biết sát trùng không mà vụng về vậy?" Lạc Hy nhăn mặt, giọng trách móc.
Phó Cảnh luống cuống, đôi tay vụng về làm theo lời chỉ dẫn của cô, ánh mắt lướt qua từng vết trầy xước.
"Cô học võ à?" anh cất giọng trầm, vẻ tò mò.
Nhớ lại cảnh tượng khi nãy, anh vẫn chưa hết bất ngờ. Cô gái mảnh mai ấy lại dễ dàng hạ gục sáu gã du côn chỉ trong chốc lát. Mỗi đòn tấn công của cô đều mạnh mẽ, dứt khoát, và chuẩn xác. Hình ảnh đó hoàn toàn khác với vẻ dịu dàng thường ngày của cô.
Cô cười nhạt, ánh mắt hơi xa xăm: "Lúc nhỏ, ba mẹ sợ tôi yếu đuối, dễ bị bắt nạt nên đã cho tôi học võ." không ngờ hôm nay lại có dịp áp dụng.
Phó Cảnh im lặng nhìn cô, trái tim bỗng rung lên một nhịp lạ. Anh chưa từng nghĩ rằng sau vẻ ngoài mong manh ấy lại ẩn chứa một sức mạnh và sự kiên cường đến vậy. Cảm giác khó tả len lỏi trong anh, như một mạch nước ngầm bất ngờ trào dâng.
"Anh có sao không? Vết thương có nặng lắm không? Có cần đi bệnh viện kiểm tra không? Tại sao lại che chắn bảo vệ tôi để rồi bị thương như vậy?" giọng Lạc Hy xen lẫn lo lắng và trách móc, ánh mắt cô lướt qua vết thương trên tay anh.
Phó Cảnh mỉm cười nhẹ, ánh mắt bình thản: “Chỉ là vết thương nhỏ thôi, chẳng có gì to tát đối với một người đàn ông cả. Là đàn ông bảo vệ phụ nữ là điều nên làm, cô không cần lo lắng hay tự trách.”
Nghe anh nói vậy, cô khẽ thở dài, ánh mắt dịu xuống: “Cảm ơn anh, tôi lại mang ơn anh thêm một lần nữa rồi.”
Phó Cảnh nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm, giọng anh trầm thấp:
"Nếu cô thực sự muốn trả ơn, thì sau này đừng lạnh lùng từ chối tôi nữa." trong lòng thầm nghĩ, mỗi lần cô làm vậy, tôi đều đau lòng.
Lạc Hy bất ngờ trước câu nói của anh, nhưng rồi cô mỉm cười gật đầu đồng ý. Ánh mắt cô hơi rời xa, nghĩ đến chuyện phải giải thích với gia đình, nhất là với ông anh ba khó tính kia mà không khỏi thở dài.
Phó Cảnh đứng dậy, giọng trầm ấm pha chút đùa cợt: “Tôi đưa cô về, đừng quên là cô đã hứa sẽ không từ chối tôi nữa.”
Nhìn anh với vẻ trẻ con bất ngờ ấy, cô không khỏi bật cười. Nghĩ lại tất cả những gì anh đã làm, lòng cô bỗng dấy lên một cảm giác rung động lạ thường, nhưng dịu dàng và ấm áp.