Ngày 8 tháng 6 năm 2019
Buổi sáng 9:50 tại Thành Phố New York.
Reng....reng... reng..…
Tiếng chuông báo thức vang lên, ánh nắng xuyên qua khe màn cửa, mang hơi ấm len lỏi khắp căn phòng. Người trong chăn trở mình, rồi nhanh chóng kéo gối che tai, cố gắng ngăn lại tiếng chuông dai dẳng, như muốn níu giữ chút yên bình cuối cùng của buổi sáng.
Reng....reng....reng..…
Khi tiếng chuông vang lên lần thứ hai một bàn tay thon dài mệt mỏi từ trong chăn vươn ra, tắt đi âm thanh phiền nhiễu. Căn phòng trở lại tĩnh lặng, Lạc Hy vẫn còn vương chút lười biếng của giấc ngủ, từ từ chui ra khỏi cái tổ ấm áp, Cô tìm chiếc điện thoại ấn vào màn hình mới nhận ra nó đã tắt nguồn.
Cô loay hoay với trạng thái mơ màng chưa tỉnh ngủ tìm dây sạc điện thoại cấm vào, chờ màn hình lên nguồn. Đứng dậy đi vào toilet làm vệ sinh cá nhân, khoảng chừng hai phút người con gái mới tỉnh ngủ hẳn, phải đến hai phút sau dòng nước mát mới khiến cô hoàn toàn tỉnh táo.
Cô gái đó tên Lạc Hy là thiên kim tiểu thư của nhà họ Lạc - Tiêu là viên ngọc quý trên tay của ba mẹ.
Lạc Hy lặng lẽ ngắm nhìn mình trong gương. Trên bề mặt sáng bóng, phản chiếu một gương mặt thanh tú với ngũ quan hài hòa. Đôi mắt hồ ly mang vẻ sắc sảo, ẩn chứa nét quyến rũ khó cưỡng, như đang cất giấu muôn vàn bí mật. Mái tóc đen ánh nâu buộc gọn càng làm nổi bật vẻ thanh lịch của cô. Mở tủ, cô lấy ra một chiếc khăn lông mềm mại và nhẹ nhàng lau khuôn mặt
Nhìn mình lần nữa trong gương, cô bước ra ngoài, điện thoại vừa lên nguồn màn hình hiển thị cuộc gọi đến. Cô chậm rãi nhấn nút nghe, giọng một cô gái vang lên, đầy tức giận và lời chất vấn:
“Đừng nói với mình là cậu mới dậy đó nha.”
Lạc Hy giữ giọng bình thản: “Cậu gọi mình có chuyện gì không?”
Giọng bên kia càng thêm lớn, như muốn bùng nổ: “Cậu có biết bây giờ là mấy giờ rồi không?”
Cô liếc nhìn màn hình điện thoại, vẫn giữ thái độ điềm tĩnh: “10:16.”
Một khoảng im lặng đầy nén giận kéo dài trước khi giọng nói bên kia lại vang lên, đanh thép và nghiến từng chữ:
“Bạn thân của tôi ơi, cậu có nhớ hôm qua chúng ta đã hẹn 10:00 có mặt tại Bắc Kinh để chuẩn bị tham gia khóa đào tạo ngắn hạn về quản trị tại trường Đại học Trung Quốc không? Hay cậu định làm mình nổi điên luôn đây?”
Lạc Hy sững người, giật mình nhận ra sự việc. Cô hoảng hốt kêu lên: “Chết rồi! Trễ mất rồi! Sao bây giờ cậu mới gọi cho mình?”
Đầu dây bên kia, giọng Mạch Yên pha lẫn bực tức và bất lực: “Cậu có biết mình đã gọi cho cậu bao nhiêu cuộc rồi không? Cũng may hôm nay không phải ngày nhập học!”
Lạc Hy vội vàng sắp xếp lại đồ đạc, vừa giải thích:
“Hôm qua mình thức đến sáng để viết bản thảo tốt nghiệp, mệt quá ngủ quên mất. Điện thoại cũng hết pin nên không để ý. May mà còn hai ngày nữa mới nhập học…”
Mạch Yên chẳng để cô nói hết câu, giọng thúc giục: “Cậu nhanh lên! Mình đang đợi ở khách sạn Waldorf Astoria On The Bund Thượng Hải.”
Lạc Hy khựng lại, cau mày hỏi: “Sao cậu không đi thẳng đến Bắc Kinh? Dừng lại ở Thượng Hải làm gì?”
Mạch Yên cười khẩy, giọng lấp đầy sự càm ràm quen thuộc:
“Còn vì ai nữa? Chỉ tại ai đó làm chậm trễ, vé máy bay thẳng đến Bắc Kinh hết sạch! Tớ đành phải mua vé tới Thượng Hải rồi mới bay tiếp qua Bắc Kinh.”
Lạc Hy im lặng, nhìn vào gương thoa nhẹ một lớp kem chống nắng. Ánh mắt thoáng chút áy náy, giọng nói trầm xuống: “Sao cậu không dùng máy bay riêng mà lại mua vé thường?”
Đầu dây bên kia, Mạch Yên ngay lập tức phản ứng, giọng hờn dỗi nhưng không giấu được sự bực bội: “Ai hôm qua bảo muốn đi cùng tớ? Làm bổn tiểu thư phải ngồi chờ ở sân bay Hàng Châu suốt 5 tiếng đồng hồ!”
Cô ngả người ra ghế, thở dài ngao ngán, rõ ràng đã quá quen với tính cách vô tâm của Lạc Hy nhưng vẫn không thể không bực mình.
Mạch Yên, bạn thân từ thuở cấp hai của Lạc Hy, là tiểu thư danh giá của tập đoàn Hỷ Lâm và người thừa kế chuỗi cửa hàng thiết kế trang sức lừng danh ở Hàng Châu.
Lạc Hy khẽ thở dài. Giọng cô nhẹ đi, chất chứa sự hối lỗi:
“Mình xin lỗi.”
Cô liếc nhìn đồng hồ, nhanh chóng tính toán thời gian rồi vội nói thêm:“Mình sẽ đến Thượng Hải sớm nhất có thể, hẹn gặp cậu sau.”
Cuộc gọi kết thúc với những tiếng tút tút vang lên đều đều.
Mạch Yên đặt điện thoại xuống bàn, tựa lưng vào ghế, bất lực thở dài:
“Thật là... Lạc Hy luôn khiến người khác không thể giận lâu, nhưng cũng chẳng bao giờ chịu nghĩ đến cảm giác của mình.”
******
Một lát sau Lạc Hy đã sắp xếp hành lí xong đi xuống, vừa đi được một đoạn cô nhìn thấy mẹ mình bà đi tới cầm lấy hành lí trong tay cô:
“Mẹ đã nói với ba con về việc này, ông đã chuẩn bị máy bay riêng cho con rồi. Đảm bảo sẽ tới Thượng Hải kịp lúc.”
Lạc phu nhân định gõ cửa phòng để gọi cô dậy, nhưng vừa nghe thấy cuộc trò chuyện bên trong, bà liền dừng lại và âm thầm nhờ người chuẩn bị mọi thứ.
Mẹ Lạc cầm tay cô nhìn cô cười dịu dàng: “Ơn nghĩa gì chứ.”
Mẹ cô, con gái thứ hai của gia tộc họ Tiêu lừng lẫy, là người đứng sau thành công của hàng loạt công ty kinh doanh lớn, giữ vị trí thứ tư đầy uy tín trong giới thương mại Thượng Hải. Ba cô Lạc Dương, là trưởng nam của dòng họ Lạc danh giá, người nắm giữ toàn bộ quyền lực gia tộc và điều hành tập đoàn lớn mạnh đặt trụ sở tại Bắc Kinh.
Cuộc gặp gỡ định mệnh xảy ra khi mẹ cô đến Bắc Kinh trong một chuyến du lịch. Giữa không gian nhộn nhịp của thủ đô, hai con người từ hai thế giới khác nhau tìm thấy sự đồng điệu. Từ mối duyên tình bất ngờ ấy, họ đã viết nên câu chuyện tình yêu đẹp, kết thúc bằng một hôn lễ viên mãn.
Khi xuống tới nơi, ba cô nhíu mày lộ ra vẻ mặt không vui. Ông tiến tới, giành lấy hành lý từ tay bà và nắm chặt trong tay: “Sao bà lại cầm hành lí xuống dưới đây. Sao không kêu người làm cầm cho, vali nặng lắm.”
Mẹ Lạc nhìn ông bằng ánh mắt dịu dàng: “Cầm hành lí cho con gái mà phải cần người làm sao?”
Lạc Hy: "…." mới sáng sớm hai người đừng phát cẩu lương cho con ăn.
Ba Lạc quay sang nhìn cô đầy cưng chiều:
“Ba đã nhờ phi công chuyên nghiệp đưa con đi tới Thượng Hải, ba đã sắp xếp xong mọi thứ ở đó cho con rồi. Con không cần phải lo lắng, vé máy bay ba cũng đã mua sẵn.” Ông dừng một lúc rồi nói tiếp:
“Ba cũng đã nói với anh hai của con rằng con sẽ đến Thượng Hải, bọn chúng sẽ lo liệu tất cả cho con gái của ba.”
Lạc Hy biết ba cô làm việc rất nhanh gọn không làm một việc gì dư thừa nào.
Lạc Hy đi đến bên cạnh và ôm mẹ vào lòng: “Con cảm ơn hai người, mẹ con đi đây hai người nhớ giữ nhìn sức khoẻ.”
Sóng mũi bà cay cay nhưng bà kìm nén không cho giọt nước mắt rơi xuống nếu không con gái nhìn sẽ đau lòng.
Tiễn con gái ra chiếc xe đã chuẩn bị sẵn, mẹ Lạc đứng lặng nhìn theo cho đến khi bóng xe khuất hẳn. Một lát sau, bà mới khẽ thở dài, nói như tự nhủ:
“Cũng đã hơn hai mươi năm rồi... Hôn ước ngày ấy không biết đến bao giờ mới có thể thực hiện được.”
Hồi trước, mỗi khi nhắc đến chuyện hôn ước, con bé luôn phản đối kịch liệt. Nói không muốn kết hôn mà không có tình cảm. Ông nhẹ nhàng đặt tay lên vai Tiêu Nguyệt, giọng điềm tĩnh như muốn xoa dịu nỗi bất an của bà:
"Con bé đã lớn cũng có suy nghĩ riêng của mình, nếu con gái không muốn kết hôn, thì chúng ta đi từ hôn. Dù sao, cũng chẳng tổn thất gì.
Nếu có từ hôn, đó cũng là quyết định từ phía gia đình chúng ta Phó gia không có quyền can thiệp hay trách móc, chính họ là người đề nghị hôn ước, hơn nữa con trai nhà họ vẫn chưa chính thức lên tiếng về chuyện này. Bà không cần phải quá bận lòng."
Bà gật đầu trong sự lo lắng.