Khi chiếc xe chở Lạc Hy tới sân bay gia đình cô lên chiếc máy bay được ba chuẩn bị, tìm chỗ ngồi và lấy máy tính ra hoàn thành bản thảo cuối cùng.
Khi máy bay vừa hạ cánh, Lạc Hy cũng vừa hoàn thành công việc, cô gập máy tính lại vươn vai một cái. Chuyến bay từ New York đến Thượng Hải kéo dài 15 tiếng khiến cô cảm thấy toàn thân rã rời.
Vừa bước xuống máy bay, cái nóng oi ả của mùa hè Thượng Hải ập đến và cái nóng 42 độ dường như muốn nhấn chìm cô ngay lập tức.
Lạc Hy đảo mắt tìm kiếm, rồi ánh nhìn dừng lại ở dáng người cao lớn đang tiến về phía cô.
Người đàn ông ấy có chiều cao ấn tượng, khoảng 1m86, nước da màu đồng khỏe khoắn, cùng cơ bắp rắn rỏi lộ rõ qua lớp áo sơ mi. Lạc Hy khẽ gọi, giọng pha chút vui mừng:
“Anh Hai.”
Lạc Trình, con trai cả của gia đình và là anh hai của cô, bước đến gần, ánh mắt dịu dàng:
“Chào mừng em gái trở lại.”
Giọng anh trầm ấm vang lên, nhưng đáp lại, Lạc Hy chỉ bĩu môi, giọng có chút hờn dỗi:
“Anh cứ làm như em đi lâu lắm rồi. Hừ, chỉ mới một tuần thôi mà.”
Lạc Trình xoa đầu cô em gái nhỏ, ánh mắt dịu dàng:
“Em có mệt không? Muốn ăn gì lót bụng không?”
Lạc Hy im lặng không đáp. Thấy vậy, anh chỉ khẽ cười, không thúc ép thêm:
“Lên xe đi, anh chở em tới khách sạn.”
Anh nhận lấy vali từ tay cô, đặt vào cốp xe rồi vòng qua mở cửa ghế lái. Khi xe khởi động, Lạc Trình tăng điều hòa, không khí mát lạnh nhanh chóng lan tỏa.
Lạc Hy thở phào nhẹ nhõm, ngả người ra ghế, thốt lên:
“Mát quá, cuối cùng cũng được sống lại!”
Lạc Trình liếc nhìn cô, khóe miệng khẽ nhếch lên thành một nụ cười nhẹ. Suốt dọc đường, cả hai trò chuyện rôm rả.
Khi đến khách sạn, anh dừng xe, giọng điệu đầy quan tâm:
“Nếu có gì khó khăn, gọi ngay cho anh. Anh hai sẽ giúp em.”
Lạc Hy mỉm cười, gật đầu:
“Em biết rồi. Anh hai về cẩn thận nhé.”
Chiếc xe vừa lăn bánh được một đoạn, một giọng nói trong trẻo bất ngờ vang lên:
“Hy Hy!”
Lạc Hy giật mình, quay đầu nhìn về phía âm thanh. Bóng dáng quen thuộc của Mạch Yên đang chạy tới, khuôn mặt rạng rỡ khi nhìn thấy cô. Nhưng niềm vui trên gương mặt ấy nhanh chóng biến mất, thay vào đó là nét nhăn nhó đầy trách móc.
“Hừ! Cậu đúng là đồ vô tâm, bỏ rơi một cô gái yếu đuối như mình, đã thế còn chẳng thèm quan tâm xem tâm trạng mình thế nào!” Giọng Yên Yên đầy vẻ trách móc, nhưng vẫn pha chút giận dỗi trẻ con. “Nếu không phải cậu là bạn thân của mình, thì mình đã nghỉ chơi với cậu từ lâu rồi.”
Lạc Hy bật cười bất lực, cố trấn an cô bạn đang giận hờn:
“Được rồi, mình xin lỗi mà. Hôm nay cậu thích gì, cứ chọn, mình trả hết. Thế được chưa?”
Cô thầm thở dài, biết nếu không dỗ được Yên Yên, thì cả ngày hôm nay sẽ không yên ổn.
“Nếu vậy hôm nay cậu phải đi với tớ đến một nơi.”
Lạc Hy tò mò: “Đi đâu?”
Mạch Yên tỏ vẻ thần bí: "Bí mật đi rồi sẽ biết." Lạc Hy có dự cảm không lành.
******
Trên đường đi, Mạch Yên không nói rõ họ sẽ đến đâu, và Lạc Hy cũng không hỏi thêm. Nhưng khi nhìn thấy bảng hiệu quán bar, cô khựng lại, ánh mắt đầy vẻ bất ngờ pha chút khó chịu.
“Cậu dẫn tớ đến đây sao?”
Ánh sáng mờ ảo và bầu không khí ngột ngạt của nơi này khiến cô chùn bước, nhưng lời hứa với Mạch Yên vẫn giữ cô lại. Lạc Hy thở dài, nhíu mày: “Được rồi, tớ vào, nhưng chỉ lần này thôi.”
Dứt lời, miệng Mạch Yên không nhịn được mà cười tươi rạng rỡ. Cô khoác tay Lạc Hy kéo vào trong, vui vẻ trêu: “Hy Hy, mình biết cậu tốt với mình nhất mà!”
Chưa kịp bước vào cửa, âm thanh ồn ào từ quán bar đã vang lên, xuyên qua không khí và lọt vào tai Lạc Hy. Âm lượng lớn khiến cô cau mày khó chịu, nhưng khi liếc nhìn cô gái bên cạnh đang tươi cười rạng rỡ, mọi lời từ chối đều bị nuốt ngược vào trong.
Lạc Hy bất đắc dĩ thở dài, tự nhủ: Chỉ cần Mạch Yên vui là được.
Hai người nhanh chóng tìm được chỗ ngồi gần quầy bar, nơi ánh đèn vàng hắt lên quầy kính lấp lánh. Mạch Yên gọi một ly Cocktail Espresso Martini, trong khi Lạc Hy chọn Mojito. Họ trò chuyện vui vẻ, tiếng cười hòa lẫn vào âm thanh nhạc nhẹ nhàng vang lên từ loa.
Đột nhiên, ánh mắt của Lạc Hy chạm phải một hình bóng quen thuộc ở góc quán, cô nghiêng người về phía Mạch Yên, giọng thấp xuống: “Người ngồi đằng kia sao trông quen quen.”
Mạch Yên nhìn theo hướng cô nhìn: “Giống ai?”
Lạc Hy nhìn chằm chằm một lúc không nói gì quyết định đi thẳng tới đó, Mạch Yên cũng kệ chuyên tâm vào uống rượu và trò chuyện với người pha chế.
Người đàn ông trên ghế sofa, gương mặt ung dung đầy vẻ hưởng thụ, quay sang cười đùa với nhóm bạn: “Lạc Duy, nghe nói hôm nay em gái cậu trở về. Sao không đi đón cô bé mà lại ngồi đây uống rượu?”
Lạc Duy, tay cầm ly rượu xoay nhẹ, ánh mắt trầm tĩnh đáp: “Bé con à? Anh tôi đã đi đón rồi. Chắc hôm nay em ấy mệt, tôi không muốn làm phiền con bé nghỉ ngơi.”
Người bên cạnh bật cười, giọng trêu chọc: “Lỡ em gái cậu đến đây mà thấy cậu thế này, chắc con bé giận lắm đấy.”
Lạc Duy nghe vậy chỉ cười nhạt, ánh mắt thoáng dịu lại: “Con bé không thích những nơi như thế này. Có lẽ ngày mai tôi sẽ đưa bé con đến sân bay Thượng Hải, để làm thủ tục nhập học ở Bắc Kinh...”
Anh chưa kịp nói hết câu, một giọng nói lạnh lùng cắt ngang, khiến cả không gian như đông cứng:
“Không cần đâu.”
Lạc Duy ngẩng đầu, trái tim bỗng hẫng đi một nhịp. Trước mặt anh, hình bóng quen thuộc hiện lên đầy bất ngờ. Cô gái đứng đó, ánh mắt lạnh lùng xuyên thấu, khiến anh lúng túng:
“Bé con... sao... sao em lại ở đây?”
Cô khoanh tay, giọng nói nhẹ nhàng nhưng đủ sức khiến anh toát mồ hôi: “Em không được ở đây sao? Còn anh? Không về giúp anh hai quản lý công ty mà lại ngồi đây uống rượu, ăn chơi, chẳng màng đến hình tượng của nhị thiếu gia Lạc gia.”
Trái tim Lạc Duy như nhảy lên tận cổ, khiến anh nghẹn lời, chỉ biết cúi đầu im lặng. Trong lòng anh thầm rủa bản thân—người không biết sợ trời, chẳng ngán đất, lại sợ cô nhóc này. Càng nghĩ, anh càng cảm thấy mất mặt.
Một người bạn trong nhóm cũng nhìn thấy cô lên tiếng chào hỏi: "Nhóc con lâu rồi mới gặp lại." cô nhìn về phía âm thanh phát ra phát hiện ra Trình Khải lạnh lùng nhìn anh gật đầu theo phép lịch sự.
Anh lườm Trình Khải rồi đứng dậy đi đến bên cạnh cô nhỏ giọng dỗ dành: "Nào có đi thôi anh ba chở em về khách sạn mà em đi chung với Mạch Yên à." vừa dứt lời, Lạc Duy thấy một cô gái ở quầy bar đang nhìn sang, môi nở nụ cười ẩn ý. Cô bước nhanh đến quầy thanh toán, rồi nắm tay Mạch Yên kéo về khách sạn.
Hội bạn phía sau lặng người trước cảnh vừa chứng kiến. Một người khẽ nhướn mày, giọng pha chút trêu chọc: “Nhị thiếu gia Lạc Gia mà cũng có ngày phải dè chừng một người sao?”
Người đối diện bật cười, lắc đầu khó tin: “Đúng vậy, lần đầu tôi thấy cậu ta như vậy.”
Một người khác, từng quen biết Trình Khải từ thời cấp ba, đặt ly rượu xuống bàn, giọng chậm rãi nhưng đầy ẩn ý: “Lạc Duy à, trước mặt người ngoài thì ngông cuồng, hống hách. Nhưng trước mặt Lạc Hy, cậu ta chẳng còn chút ngạo mạn nào. Cậu ta không sợ trời, không sợ đất, nhưng lại đặc biệt sợ cô ấy.”
Câu nói vừa dứt, cả bàn như vỡ òa. Một người cười lớn, vỗ vai bạn:
“Hóa ra Lạc Hy chính là người duy nhất trị được nhị thiếu gia của chúng ta!”
Tiếng cười vang lên rộn rã, nhưng trong lòng mỗi người, cái tên "Lạc Hy" chợt trở nên thú vị hơn bao giờ hết.
Trên suốt quãng đường về, cô giữ im lặng, đến mức không gian trong xe chỉ còn lại tiếng violin khe khẽ vọng ra từ chiếc loa. Dù điều hòa đã hạ đến mức thấp nhất, trán anh vẫn lấm tấm những giọt mồ hôi mỏng.
Khi đến khách sạn, cô không nói một lời, chỉ nắm lấy tay người đàn ông đang say mềm, bước thẳng lên phòng đã được Mạch Yên đặt trước. Ngồi lại trong xe, Lạc Duy khẽ nhíu mày, lòng ngổn ngang trách móc. “Sao vừa đến đã tỏ ra lạnh lùng với mình như vậy?”
Anh ngồi một lúc lấy điện thoại từ trong hộc xe ra gọi cho Lạc Trình, khi chuông đổ được hai tiếng bên kia đã bắt máy: “Chuyện gì?”
Lạc Duy: “Sao anh để cho Hy Hy tới những nơi u tối như quán bar.”
Lạc Duy vừa mở điện thoại lên đã nghe giọng anh hai trách móc:
“Con bé tới quán bar là do Mạch Yên dụ, không phải anh. Mà em ở đâu mà biết con bé đến đó? Hửm?”
Giọng nói trầm thấp nhưng chứa đầy cảnh báo khiến Lạc Duy không khỏi chột dạ. Anh lúng túng đáp:
“À thì… có gì em gọi lại sau nhé.”
Chưa kịp đợi phản hồi, đầu dây bên kia đã vang lên tiếng tút... tút… lạnh lùng cắt ngang cuộc trò chuyện.
Lạc Trình nhìn chằm chằm vào điện thoại lúc này ánh mắt trở nên lạnh lẽo, Lạc Duy.
Vừa lên tới phòng cô lục đồ đạc rồi đi vào nhà vệ sinh. Tắm xong cơ thể cô thoải mái hơn, nhìn con sâu rượu nằm trên giường bằng ánh mắt ghét bỏ cô hừ nhẹ, ngồi ở mép giường lướt Weibo một lúc thì WeChat hiện lên khung chat.
Lạc Trình: [Lạc Duy vừa mới gọi điện cho anh nói em ở quán bar à?]
Cô thầm mắng anh ba mình ruốc cuộc cũng nhấn vào khung chat.
Lạc Hy: [Đúng vậy, hôm qua em có điện cho Mạch Yên bảo cô ấy chờ em ở Hàng Châu để đi chung, nhưng do tối đó em làm bản thảo gần sáng mới xong. Vừa chợt mắt được một chút trời đã sáng rồi.
Em không nhớ là mình có một khoá đào tạo ở Bắc Kinh. Em ngủ quên làm trễ chuyến bay của cô ấy, khi tới Thượng Hải em hứa là sẽ bù đắp cho Mạch Yên là nghe theo sự lựa chọn]
Lạc Trình: [Được rồi, không có lần sau.]
Lạc Hy thở phào nhẹ nhõm.
Lạc Hy: [Em biết rồi anh.]
Kết thúc đoạn hội thoại cô cài báo thức, tắt đèn đi ngủ hôm nay là một ngày mệt mỏi có lẽ mai còn mệt hơn.
*****
Tại khuôn viên khu biệt thự của dòng chính nhà họ Phó, mọi chi tiết đều được thiết kế theo phong cách kiến trúc cổ điển. Những bức tranh quý giá, mua lại từ các buổi đấu giá danh tiếng, được treo trang trọng khắp nơi, hòa quyện cùng ánh đèn vàng dịu nhẹ, tạo nên một không gian ấm áp và thanh lịch. Trong phòng khách, Phó Sâm và Tạ Nhu yên lặng ngồi chờ đợi đứa con trai trở về.
Cạch_
Tiếng mở cửa vang lên một người đàn ông bước vào anh cởi áo khoác và trao cho người giúp việc bước lên: “Ba mẹ.”
Lúc này ba mẹ Phó lên tiếng: "Con về rồi à, con ngồi xuống đó ba mẹ có chuyện cần nói với con."
Anh nhíu mày khó chịu nhưng vẫn ngồi xuống, Phó Sâm nhìn mẹ Tạ bà hiểu ý liền nói: “Mẹ từng kể với con, gia đình chúng ta từng kết giao và có hôn ước với Lạc gia.”
Mẹ Phó dừng lại nhìn sắc mặt con trai không tỏ vẻ khó chịu thì nói tiếp: “Cũng gần hai mươi năm rồi, mẹ nghĩ giờ con bé đó cũng đã hơn 20 tuổi. Hôn ước đó mẹ nghĩ cũng nên thực hiện rồi.”
Phó gia có hai người con trai, Phó Cảnh và Phó Dung. Từ nhỏ, Phó Cảnh đã được định hôn ước với Lạc gia do mối quan hệ thân thiết giữa hai gia đình trên thương trường, mẹ của Phó Cảnh là con gái trưởng trong một gia đình danh tiếng chuyên thiết kế và kinh doanh đá quý. Phó Sâm, gia chủ đời thứ 23 của Phó gia, là người có thế lực lớn tại Thượng Hải, đủ khiến mọi người phải dè chừng
Phó Cảnh khẽ thở dài, giọng nói vừa kiên định vừa mang theo chút bất lực:
"Một cuộc hôn nhân không có tình cảm chẳng khác nào một chiếc lồng son, dù lộng lẫy đến đâu cũng chỉ là sự giam cầm. Con không muốn mình, và càng không muốn cô ấy, phải bước vào một mối quan hệ không xuất phát từ trái tim. Cô ấy đã trưởng thành, chắc hẳn cũng có mong muốn được tự quyết định con đường của mình, thay vì bị ràng buộc bởi một hôn ước định sẵn.
Nếu trong nửa năm tới, giữa chúng con không tìm thấy sự đồng điệu, con sẽ đến Lạc gia để chấm dứt hôn ước này."
“Được, ba sẽ nghe theo ý con. Trong vòng nửa năm, nếu mọi chuyện không thành, ba sẽ đến Bắc Kinh để từ hôn và đích thân giải thích với bên đó.”